“Em muốn quy đổi số nhẫn vàng dì Phúc tặng ra tiền, sau đó góp thêm một khoản nữa để mua nhân sâm Đông Bắc. Anh có quen biết rộng, liệu có cách nào không?”
Lộc Minh Sâm sửng sốt: “Em mua thứ đó làm gì?”
“Cảm tạ trưởng bối.” Tô Nhuyễn nói ra suy nghĩ của mình: “Em đã hỏi mẹ em chuyện năm đó… Bọn họ vươn tay giúp đỡ, thoạt nhìn là giúp nhà họ Lộc, nhưng thật ra đều vì anh.”
“Lúc ấy anh còn nhỏ, không có cách nào. Bây giờ lớn rồi, đã có năng lực, tất nhiên phải báo đáp.” Ngừng một lát, Tô Nhuyễn mới nói tiếp: “Đó là gia sản vô giá mà cha mẹ để lại cho anh, chúng ta nhất định phải lấy về.”
Lộc Minh Sâm trầm mặc.
“Hơn nữa, những món đồ dì Phúc đưa cho chúng ta, đều là để ràng buộc nhà họ Lộc. Đợi chúng ta kết hôn xong, chắc chắn người tới gây phiền toái sẽ không chỉ có Lộc Thải Hà.”
“Thà dùng nó để trả lại ân tình, lại còn có thể dằn mặt bọn họ một trận.” Tô Nhuyễn cười mỉa mai, ánh mắt sắc bén: “Sau chuyện lần này, xem thử bọn họ còn dám tiếp tục dùng danh nghĩa anh và cha mẹ anh để kiếm chác lợi lộc nữa không?”
Cô nhìn Lộc Minh Sâm nghiêm túc nói: “Em đã nói sẽ chống lưng cho anh, thì em sẽ không nuốt lời.”
Lộc Minh Sâm nhìn cô một cái, rồi rũ mắt nói: “Để lát nữa anh gọi điện thoại.”
Tô Nhuyễn tỏ vẻ mãn nguyện, sau đó hào hứng bàn luận về chuyện trang trí nhà cửa: “… Nếu anh bận rộn ôn tập, thì không cần phải xen vào chuyện chọn ảnh cưới đâu, một mình em đi là được rồi.”
Lộc Minh Sâm ước gì đúng là như vậy, lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Thời gian không còn sớm, Tô Nhuyễn còn phải đi học. Thu dọn xong hộp đựng cơm, cô đứng dậy ra về. Trước khi đi, Tô Nhuyễn chỉ vào quyển sổ tiết kiệm trong tay anh, khẽ dặn dò: “Giúp đỡ đồng đội cũng phải chú ý cách thức, nếu không, một hạt ân cũng có thể hóa thành một gánh oán.”
Cô giải thích thêm: “Cho quá nhiều ngược lại sẽ dễ tạo thành thói quen ỷ lại, chưa chắc đã là chuyện tốt. Chi bằng cứ để họ dùng năng lực của chính mình mà đổi lấy. Không cần họ nhớ ơn, nhưng phải để họ biết cách đối nhân xử thế.”
Tô Nhuyễn nói vậy là có lý do. Kiếp trước, sau khi Lộc Minh Sâm hy sinh, cô tiếp quản danh sách những người anh từng giúp đỡ. Trong đó có hai gia đình liệt sĩ, họ quen thói ỷ lại, thậm chí còn cho rằng Lộc Minh Sâm đã thăng chức, nên phải gửi cho họ nhiều tiền hơn mới đúng.
Thậm chí khi Lộc Minh Sâm hy sinh, họ còn đòi phải có phần trong khoản tiền tuất, còn tìm đến gây phiền toái cho cô không ít lần.
Không rõ Lộc Minh Sâm đang nghĩ gì, anh chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt lướt qua vẻ phức tạp.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, Tô Nhuyễn không khỏi bật cười khúc khích: “Đáng yêu quá đi mất.”
Lộc Minh Sâm ngước mắt, liếc cô một cái. Tô Nhuyễn thấy vậy lại càng cười lớn hơn, tiếng cười trong trẻo vang vọng.
Lộc Minh Sâm ghi nhớ lời Tô Nhuyễn dặn dò, lập tức gọi điện cho Bùi Trí Minh. Ngày thường anh chỉ biết vùi đầu vào huấn luyện, chỉ huy quân lính, cơ bản không có nhiều mối quan hệ xã giao. Chuyện này đành phải nhờ cậy Bùi Trí Minh, người có mạng lưới quan hệ rộng rãi.
Bùi Trí Minh nhận điện thoại, cũng không khỏi bất ngờ: “Chà, Lão đại, không ngờ cũng có lúc anh phải nhờ người khác giúp đỡ đấy!”
Sau đó, cậu ta nhanh chóng hiểu ra vấn đề: “À, là chị dâu muốn đúng không?”
Lộc Minh Sâm khẽ nhướng mày. Như đoán được biểu cảm của anh, Bùi Trí Minh cười tủm tỉm, nói tiếp: “Ngoài chị dâu ra thì Lão đại sao mà nghĩ ra được mấy ý tưởng này chứ, chắc chắn là chị dâu gợi ý rồi.”
“ Nhưng mà cần nhiều nhân sâm đến thế làm gì cơ chứ? Loại nhân sâm trên ba mươi năm tuổi đắt đỏ vô cùng. Chẳng phải tiền hồi môn của chị dâu đã được giữ lại để mua nhà rồi sao? Số tiền anh vừa nhận được, e là không đủ đâu.”
Lộc Minh Sâm nhìn số dư trong sổ tiết kiệm, ngẩn người: “Đắt đến vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!” Bùi Trí Minh đáp: “Đó là nhân sâm mà! Loại năm mươi năm tuổi trở lên e là khó mà mua được, còn muốn mua nhiều loại ba mươi năm như thế này, chắc chắn phải trả giá rất cao đấy.”
Lộc Minh Sâm do dự một lát: “Vậy mua năm sáu củ là được rồi.”
Bùi Trí Minh nói: “Chuyện này chắc chắn anh không tự mình quyết định được đâu. Anh cho em số điện thoại của chị dâu đi, để em gọi hỏi chị ấy.”
Lộc Minh Sâm: “...”
“Giờ mà đã nổi loạn thế này, có phải hơi sớm không?”
Nghĩ là một chuyện, nhưng Lộc Minh Sâm vẫn đưa cho cậu ta số điện thoại nhà họ Ngôn. Lúc ấy, Tô Nhuyễn vừa về đến nhà chưa lâu.
Một lúc sau, Bùi Trí Minh gọi điện lại, khoa trương cảm thán: “Lão đại ơi, trên đời này không ai tốt bằng chị dâu đâu! Chị ấy hỏi em rất cẩn thận về những người từng giúp đỡ anh, chắc chắn là mua nhân sâm để cảm tạ họ đúng không?”
“Thế mà chị ấy còn định dùng tiền hồi môn của mình để mua, lại còn mua tận mười lăm củ! E là phải tốn hết quá nửa số tiền hồi môn mà nhà họ Lộc chuẩn bị cho chị ấy rồi.”
Nói đến đây, như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu ta lại tiếp lời: “À phải rồi, Lão đại, không phải anh với chị dâu đã chụp ảnh cưới rồi à?”
“Nghe Hoàng Hải Uy nói chụp đẹp xuất sắc luôn! Anh rửa thêm vài tấm gửi cho em nhé, em muốn cho đám người không tin anh cưới được chị dâu xinh đẹp kia phải kinh ngạc đến há hốc mồm!”
“Đặc biệt là cái cô y tá Mễ đó! Nghe nói từ ngày anh gửi thông báo kết hôn, cô ta cả ngày cứ ghen ghét mà nói rằng chị dâu chắc chắn là đứa con gái nông thôn vừa xấu vừa quê mùa, chỉ nhăm nhe tiền của anh thôi. Mấy lời lẽ khó nghe đó lại còn có nhiều người tin nữa chứ.”
“Để em mang ảnh chụp tới trước mặt họ, cho họ biết thế nào là không biết ngượng ngùng!”
Lộc Minh Sâm khẽ hừ một tiếng: “Vớ vẩn.”
Cuối tuần, Tô Nhuyễn vừa ăn cơm xong xuôi, đang chuẩn bị đến studio để chọn ảnh cưới. Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng động cơ ô tô vọng lên từ dưới lầu. Ngôn Thiếu Thời thò đầu ra ngoài cửa sổ, liếc nhìn một cái, liền reo lên: “Chị ơi, anh Minh Sâm đến đón chị kìa!”
Tô Nhuyễn: “???”
“Chẳng phải anh ấy nói không đi sao?”