Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 156: Ngượng ngùng?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Nhuyễn không rõ vì sao Lộc Minh Sâm lại đổi ý, có lẽ nhận ra vẻ mặt khó hiểu của cô, anh khẽ ho khan một tiếng rồi giải thích: “Đọc sách đau đầu quá, ra ngoài hít thở khí trời một chút.”

Tô Nhuyễn cũng không truy hỏi thêm, dù sao có anh cùng đi chọn thì còn gì bằng.

Khi hai người đến tiệm ảnh, Trần Hạo đã chờ sẵn, vẻ mặt anh ta cực kỳ phấn khích: “Ảnh đẹp thật đấy!”

Không chỉ bởi đây là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của mình, mà bộ ảnh này còn mang đến cho Trần Hạo một nguồn cảm hứng kinh doanh hoàn toàn mới.

Anh ta dẫn họ vào thẳng phòng làm việc.

Phim âm bản đã được tráng xong, Trần Hạo chỉ vào bốn, năm cuộn phim bên cạnh: “ Tôi đã loại bỏ tất cả những tấm bị lỗi rồi, tất cả đều ở đây.”

Sau đó anh ta lại chỉ vào một chồng âm bản dày cộp, nói: “Số này đều là những tấm ưng ý cả.”

Chụp ảnh bằng phim, thông thường phải chọn hình qua phim âm bản trước. Phim âm bản giống như những tấm X-quang thu nhỏ, chỉ có điều mỏng hơn và màu sắc cũng ám nâu hơn.

Chỉ cần dùng đèn chiếu vào hoặc đưa ra ánh nắng là có thể nhìn thấy ảnh. Dù không có màu sắc, nhưng vẫn thấy rõ hình dáng cụ thể. Trần Hạo đã loại bỏ những tấm bị nhắm mắt hoặc có tư thế không ưng ý rồi, họ chỉ việc xem qua âm bản, chọn tấm nào để tráng, tấm nào phóng to là được.

Tô Nhuyễn vừa định cầm lấy xem thì Trần Hạo mỉm cười đưa cho cô một xấp ảnh đã tráng sẵn: “Vì thực sự quá ưng ý, tôi đã tráng trước một bộ. Hai người cứ xem qua rồi chọn, tôi thấy tấm nào cũng đẹp mê hồn.”

Có ảnh tráng sẵn để xem trước hiển nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc chọn qua phim âm bản. Liếc thấy tấm đầu tiên là bộ quân trang kết hợp sườn xám đặc biệt kia, Tô Nhuyễn háo hức nhận lấy lật xem. Vốn dĩ phụ nữ khó lòng cưỡng lại sức hút của những bức ảnh đẹp, và cô cũng không ngoại lệ.

Vừa lật được hai tấm, cô lại nghe thấy Lộc Minh Sâm khẽ ho khan một tiếng rõ mạnh. Tô Nhuyễn nghiêng đầu, thấy ánh mắt anh dừng trên bức ảnh trong tay cô, sau đó ngước lên nhìn cô, rõ ràng đang nhắc nhở cô đã quên mất sự hiện diện của anh rồi.

Tô Nhuyễn bật cười khúc khích, nhích người trên sofa, sát lại bên Lộc Minh Sâm: “Nào nào, xem chung cho vui.”

Lộc Minh Sâm cũng khẽ đẩy xe lăn, xích lại gần cô hơn.

Chụp ảnh bằng máy phim, dù không thể chỉnh sửa hay photoshop hậu kỳ, nhưng lại có được một sức hút chân thật đến lạ kỳ. Ngắm nhìn bản thân xinh đẹp trong từng tấm ảnh, khóe miệng Tô Nhuyễn không ngừng cong lên. Còn Lộc Minh Sâm thì sao? Anh cứ như một tác phẩm điêu khắc sống động, đẹp đến không tì vết, hoàn toàn không cần làm gì cũng đủ cuốn hút.

Mãi cho đến khi cô lật tới một tấm ảnh chụp riêng anh. Người đàn ông với vóc dáng cao lớn, rắn rỏi, quay lưng về phía ống kính máy ảnh. Bộ quân phục ôm sát cơ thể, đường cong cơ bắp ẩn hiện bên dưới lớp vải, nhưng vẫn nhìn rõ vòng eo săn chắc và đường hông đầy quyến rũ.

Chàng trai hơi nghiêng đầu về phía sau, ánh mắt sắc lạnh như băng khẽ liếc nhìn ống kính, mang theo hơi lạnh thấu xương, khiến người xem có cảm giác mình như con mồi đang bị theo dõi.

Hình vẽ lá cờ năm ngôi sao nhỏ dưới khóe mắt càng tôn lên vẻ kiên nghị trên gương mặt anh, khiến bức ảnh toát lên một sức quyến rũ c.h.ế.t người, pha lẫn nét nguy hiểm khó lường.

“Chậc.” Cô không kìm được mà nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, Lộc Minh Sâm lại khẽ ho thúc giục: “Tấm tiếp theo đi.”

Tô Nhuyễn trêu chọc anh: “Đừng sốt ruột chứ, anh nhìn xem, dáng vẻ đeo thắt lưng quân phục của anh có phải đẹp trai ngời ngời không?”

Lộc Minh Sâm lườm cô một cái, sau đó chớp nhoáng đưa tay cướp mất tấm ảnh. Tô Nhuyễn định kháng nghị, nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh phía dưới, cô lại không nhịn được bật cười thành tiếng.

Bức ảnh tiếp theo vẫn là Lộc Minh Sâm đơn độc, dáng vẻ y hệt. Chỉ khác là lần này anh đưa tay chỉnh lại vành mũ, cằm hơi cụp xuống, che khuất nửa gương mặt. Duy chỉ có đường xương hàm gợi cảm kia vẫn hằn rõ, cùng lá cờ đỏ như ẩn như hiện. Khoảnh khắc ấy, anh không còn vẻ nguy hiểm sắc lạnh như bức ảnh trước, mà lại tăng thêm một vẻ bí ẩn, khó lường.

Tô Nhuyễn không khỏi cảm thán: “Bức này anh cũng đẹp trai quá đi mất!”

Lộc Minh Sâm thoáng khựng lại, vừa định vươn tay ra thì Tô Nhuyễn đã cảnh giác. Cô nghiêng người né tránh, nào ngờ chính cử động ấy lại khiến Lộc Minh Sâm va thẳng vào vai cô. Từ góc nhìn của Trần Hạo, trông hệt như cô đang được anh ôm trọn trong lòng.

Tay Lộc Minh Sâm cứng đờ, còn Tô Nhuyễn cảm nhận rõ hơi ấm phả vào tai. Cô quay đầu lên nhìn, suýt chút nữa đã chạm vào cằm anh. Chiếc xe lăn của Lộc Minh Sâm lập tức lùi lại, giữ khoảng cách xa gần nửa mét.

Thấy vậy, Trần Hạo không nhịn được bật cười lớn: “Sao chú rể của chúng ta lại thẹn thùng đến thế chứ?”

Tô Nhuyễn sờ sờ vành tai, cũng bật cười: “Vâng, anh ấy đúng là người hay ngại.”

Lộc Minh Sâm: “...”

Hoàng Hải Uy ở đằng kia không kìm được khúc khích. Trời đất ơi, có ai lại dám nói đại ca của họ là người thẹn thùng cơ chứ?

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 156: Ngượng ngùng?