Để chứng minh mình không hề thẹn thùng, Lộc Minh Sâm lại chủ động tiến đến gần. Lần này, Tô Nhuyễn không trêu chọc anh nữa, ngoan ngoãn lật xem từng bức ảnh một.
Sau khi xem xong, cô quay sang hỏi anh: “Anh muốn phóng lớn bức nào?”
Lộc Minh Sâm đã trở lại vẻ lười biếng thường ngày: “Tùy em.”
Nghe vậy, Tô Nhuyễn cố tình giơ bức ảnh anh chụp một mình lên. Lộc Minh Sâm bĩu môi, ra vẻ ghét bỏ: “Đổi bức khác.”
Tô Nhuyễn bật cười lớn, rồi mới cầm bức ảnh chụp chung với quân phục và sườn xám kia lên.
Trong bức ảnh, hai người họ đứng đối mặt nhau. Một bên là anh với bộ quân phục nghiêm trang, dáng người cao lớn cương nghị; một bên là cô trong tà sườn xám thướt tha, yểu điệu. Tay cô đặt nhẹ trên n.g.ự.c Lộc Minh Sâm, hơi ngước mắt lên, khóe môi khẽ nở nụ cười. Còn anh thì cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến lạ.
Trần Hạo đã bắt được khoảnh khắc và biểu cảm thật sự đắt giá.
Anh ta cũng cười: “ Tôi đoán ngay hai người sẽ chọn bức này! ‘Sắt đá mà đa tình’, không còn gì hoàn hảo hơn!”
Tô Nhuyễn đưa mắt dò hỏi Lộc Minh Sâm. Anh chỉ đáp: “Tùy em.”
Vừa dứt lời, anh đã thấy cô giả vờ cầm bức ảnh chụp riêng của mình lên. Lộc Minh Sâm liền trừng mắt lườm cô một cái.
Tô Nhuyễn chẳng hề sợ hãi, vẫn ung dung cầm bức ảnh vừa bí ẩn vừa quyến rũ kia ra, tuyên bố: “Bức này cũng phóng lớn, treo ngay phòng khách để ‘trấn trạch’!”
Lộc Minh Sâm lộ rõ vẻ không đồng tình, nhưng hiển nhiên Trần Hạo đã quyết định theo ý Tô Nhuyễn.
“Vậy những bức còn lại thì sao?” Trần Hạo hỏi. “Một cuốn album có thể rửa ba mươi lăm bức cho hai người.”
Lần này Tô Nhuyễn lại hơi chần chừ. Lộc Minh Sâm thấy lạ: “Sao thế em?”
Tô Nhuyễn đáp: “Em nghĩ tạm thời chưa cần rửa quá nhiều. Chỉ cần làm một cuốn album mười bức, phóng lớn hai bức là đủ ‘báo cáo kết quả công tác’ rồi. Đợi sang năm có tiền mình lại rửa thêm.”
Lộc Minh Sâm càng thêm khó hiểu: “Không phải em rất thích sao? Lúc xem ảnh mắt em còn sáng rực lên kia mà.”
Tô Nhuyễn ghé sát vào tai anh, thì thầm: “Tình hình tài chính hơi eo hẹp, chúng ta cần chi tiêu tiết kiệm một chút.”
Đừng thấy vẻ ngoài cô như một tiểu thư nhà giàu mà lầm tưởng. Trên thực tế, số tiền sính lễ cô nhận từ nhà họ Lộc, cùng mười mấy chiếc nhẫn vàng mà Lộc Minh Sâm trao tay, xét cho cùng, đều là tài sản của riêng anh. Hai người họ kết hôn, tuy chỉ là một hợp đồng, nhưng việc chung sống là thật. Rất nhiều khoản chi, nhiều thứ cần đến tiền bạc trong giai đoạn chuẩn bị cho cuộc sống hôn nhân. Nếu mọi thứ đều chia đôi, e rằng Tô Nhuyễn sẽ không thể gánh vác nổi.
Thế nên, kế hoạch của cô là quyết định gộp số tiền Lộc Minh Sâm đưa cùng hơn một vạn tiền hồi môn của mình vào một tài khoản chung, dùng làm quỹ sinh hoạt của hai người. Mọi chi phí cưới hỏi và sinh hoạt sau này sẽ tạm thời được lấy từ khoản đó.
Riêng khoản trang hoàng nhà cửa đã tiêu tốn hơn một vạn tệ, mười mấy củ nhân sâm cũng ngốn hơn một vạn, trong nhà còn vô vàn thứ cần sắm sửa thêm, cùng các chi phí linh tinh như tiệc tùng đãi khách... Gộp lại cũng phải mấy ngàn. Đống nhẫn vàng đó, có lẽ chỉ bán được khoảng ba ngàn. Nói cách khác, sau khi hôn lễ kết thúc, số tài sản ba vạn năm ngàn trong tay cô, e rằng chỉ còn lại bảy, tám ngàn.
Nếu Lộc Minh Sâm thi lên thạc sĩ, năm sau hai người họ sẽ phải chuyển đến thành phố Yến. Như vậy, căn nhà ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại e là cũng cần phải tu sửa. Nếu muốn thường xuyên ở lại đó, chắc chắn tủ lạnh, máy giặt cùng các vật dụng thiết yếu khác cũng phải sắm sửa thêm. Số tiền hiện có cơ bản là không đủ dùng.
Còn về số vàng thỏi và đồ cổ ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại, Tô Nhuyễn không có ý định đụng tới. Cô nghĩ chắc chắn Lộc Minh Sâm cũng sẽ không động vào, nếu không kiếp trước anh ấy đã không đợi đến khi hy sinh mới xử lý số tài sản đó. Bởi vậy, số tiền trong tay Tô Nhuyễn khá eo hẹp. Cô định cố gắng tiết kiệm một chút, cuối năm nay dù thế nào cô cũng không thể mua cổ phiếu, nhưng đầu năm sau thì có thể rồi. Dù sao trung tâm giao dịch cổ phiếu ở thành phố Thân cũng vừa mới thành lập, chậm vài tháng cũng chẳng sao.
Bộ ảnh phim này, rửa một tấm cỡ năm inch mất tám hào. Nếu rửa ba mươi lăm tấm, cộng thêm ảnh phóng đại, có lẽ sẽ tốn khoảng ba đến năm trăm. Nhưng nếu chỉ làm một cuốn album mười tấm và phóng đại hai tấm, vậy thì một trăm rưỡi là đủ.
Mặc dù Lộc Minh Sâm không biết vì sao Tô Nhuyễn muốn tiết kiệm tiền, nhưng khi nghe cô nói vậy, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn về phía tấm ảnh chụp riêng của mình: “Vậy thì phóng lớn một tấm thôi?”
“Không được!” Tô Nhuyễn kiên định nói. “Đùa sao, cơm ăn áo mặc có thể thiếu, nhưng tinh thần thì không thể ‘ki bo’ như thế được!”
Lộc Minh Sâm:…
Trần Hạo thấy thế liền nói: “ Tôi có một đề nghị thế này.”
Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cùng ngẩng đầu nhìn anh ta.
Trần Hạo nói: “Hai người cho chúng tôi dùng bộ ảnh này làm ảnh quảng cáo cho tiệm chụp ảnh, chúng tôi sẽ miễn phí cho hai người hai bộ ảnh, hai cuốn album và bốn tấm phóng to.”
Đúng như dự đoán, thảo nào anh ta lại rửa ảnh cho họ xem trước để lựa chọn… hóa ra là đợi đến lúc này.
Tô Nhuyễn còn chưa kịp lên tiếng, Lộc Minh Sâm đã thẳng thừng từ chối: “Không được.”
Tô Nhuyễn cho rằng anh không muốn ảnh của họ bị treo bên ngoài. Dù anh không nói ra, cô cũng sẽ từ chối. Ở thời đại này chưa có khái niệm bản quyền, nếu để lại, sau này không chừng sẽ bị người ta tùy tiện sử dụng, tự rước lấy phiền phức. Mặc dù cô thiếu tiền, nhưng chưa đến nỗi thiếu tiền đến vậy.
Tô Nhuyễn nói: “Anh ấy là quân nhân, ảnh của anh ấy bị treo bên ngoài như vậy không hay.”
Lộc Minh Sâm lấy sổ tiết kiệm ra: “Rửa hết, rửa hai bộ, album cũng làm hai cuốn.”
Tô Nhuyễn vừa bất lực vừa buồn cười: “Anh rửa nhiều ảnh như vậy, định ‘gặm nhấm’ luôn ảnh chắc?”
Thế nhưng, nhìn thấy sổ tiết kiệm của anh, Tô Nhuyễn lại nảy ra một ý tưởng khác.
Cuối cùng hai người vẫn quyết định rửa một bộ làm thành một cuốn album đủ ba mươi lăm tấm, vẫn phóng đại hai tấm kia như cũ, không hề keo kiệt. Trần Hạo cũng hào phóng, tặng cho họ bộ ảnh đã rửa trước đó, còn chiết khấu thêm cho họ.
Thấy anh ta với vẻ mặt lộ rõ sự hụt hẫng, Tô Nhuyễn bật cười, nói: “Anh tìm hai người mẫu, chụp lại một bộ ảnh mới không được sao?”
Trần Hạo vỗ nhẹ trán: “ Đúng là tôi lú lẫn rồi, chủ yếu là vì hai người chụp quá ăn ảnh, luôn cảm thấy tìm người khác sẽ mất đi cái thần thái này.”
Không cần biết lời anh ta nói có phải thật lòng hay không, Tô Nhuyễn nghe vào vẫn thấy lòng mình vui phơi phới.
Thế nhưng, vừa ra khỏi phòng làm việc, niềm vui ấy lập tức tan biến, nhường chỗ cho sự bất lực đến cạn lời.