Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 158: Quá đỗi tầm thường

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tô Nhuyễn biết họ chụp ảnh cùng ngày với Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương, chắc chắn cũng chọn ảnh cùng lúc, nên cố ý đến sớm hơn thường lệ. Cô đoán Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương từ huyện Khai Vân lên đây có lẽ phải buổi chiều mới tới nơi, nào ngờ vẫn đụng mặt.

Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương cũng trông thấy họ. Cũng may lần này, thần thái của Lộc Minh Sâm không tồi chút nào, dáng vẻ híp mắt lười biếng kia, tuy nhìn qua không hề có vẻ hung hăng, nhưng ai cũng nhận ra đó là một con sư tử đang nghỉ ngơi, dám trêu chọc có thể nổi giận bất cứ lúc nào.

Cho nên, cả Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh đều không dám tùy tiện khiêu khích.

Chỉ khi Tô Thanh Thanh điền biên lai thanh toán cùng Tô Nhuyễn, cô ta mới không nhịn được khoe khoang một cách đắc ý: “Lần này chúng tôi chọn tới tận bốn mươi tấm.”

“Không còn cách nào khác, ảnh chụp quá đẹp, bỏ tấm nào cũng tiếc.”

Tô Nhuyễn không mấy ngạc nhiên. Người thời đó ít khi chụp nhiều tư thế như vậy, chỉ đơn giản là kề vai, hoặc anh ngồi em đứng, em đứng anh ngồi, thay ba bộ quần áo, tổng cộng cũng chỉ khoảng hai mươi tấm là nhiều nhất, đa số đều chỉ chọn mười mấy tấm.

Nhưng Tô Thanh Thanh từng là streamer, thần thái trước ống kính và các tư thế chụp ảnh đều đã được huấn luyện bài bản, ảnh chụp ra đương nhiên phải đẹp hơn người thường. Hơn nữa, với tính cách của cô ta, việc không khoe khoang mới là lạ.

Khi nhìn đến biên lai tính tiền của Tô Nhuyễn, cô ta lại không nhịn được cảm thán: “Cũng may lần này chúng tôi chụp không mất tiền, chủ quán cảm thấy ảnh chụp của chúng tôi quá đẹp nên định dùng làm ảnh quảng cáo cho tiệm, ảnh chụp và album đều tặng miễn phí cho chúng tôi.”

Mặt Hoắc Hướng Dương cũng rạng rỡ ý cười, tỏ vẻ Tô Thanh Thanh có năng lực, quả nhiên bọn họ đã nhặt được món hời lớn.

Tô Nhuyễn cười đáp: “Vậy đúng là chuyện tốt, tiết kiệm cho hai người một khoản tiền không nhỏ, đủ để mời thêm một bàn tiệc nữa rồi.”

Nói xong, cô vô cùng thanh thoát trả tiền, hoàn toàn không giống dáng vẻ keo kiệt chỉ muốn rửa mười tấm ảnh ban nãy.

Sắc mặt Tô Thanh Thanh tối sầm lại. Ai mà không biết bản thân Tô Nhuyễn có số của hồi môn hơn ba vạn tệ? Đối với người dân huyện Khai Vân mà nói, số tiền ấy là một khoản khổng lồ, khó có thể tưởng tượng được. Đừng nói hai vạn tệ nhà họ Lộc cho, chỉ riêng số tiền hơn một vạn tệ Tô Văn Sơn trả lại kia thôi, cũng đủ khiến bao người phải thèm thuồng.

Từ khi biết chuyện này, bà Hoắc vẫn luôn nhìn cô ta bằng con mắt khó chịu. Nếu không phải cô ta có công tố cáo Võ Đại Minh, một ngàn tám tiền sính lễ nhà họ Hoắc cũng không muốn bỏ ra.

Nghĩ đến đây, Tô Thanh Thanh không nhịn được liếc nhìn Hoắc Hướng Dương, lại thấy anh ta cũng đang nhìn dáng vẻ trả tiền của Tô Nhuyễn, sắc mặt có chút phức tạp.

Lộc Minh Sâm ở phía sau lười biếng thúc giục: “Trả tiền mau lên, chúng ta còn phải đi mua trang sức đó.”

Nói xong, anh cũng không biết là vô tình hay cố ý, còn lướt mắt qua chiếc nhẫn kiểu dáng lỗi thời trên ngón tay Tô Thanh Thanh.

Sắc mặt Tô Thanh Thanh đỏ bừng. Vốn dĩ bà Hoắc đã đồng ý cho cô ta mua nhẫn vàng, nhưng sau khi biết cô ta đã bỏ ra tận sáu trăm đồng để chụp ảnh cưới thì tức điên lên, tất nhiên là không mua nhẫn nữa. Nhưng vì sợ người ngoài chê cười, bà bèn rửa sạch chiếc nhẫn bà đã đeo nhiều năm đưa cho cô ta dùng tạm.

Tô Nhuyễn khẽ bĩu môi, lầm bầm: “Đừng sắm sửa nhiều như vậy, đeo trang sức vừa to vừa nặng trên người, nhìn thật là quê mùa.”

Vừa nói, cô vừa cố tình liếc xéo Tô Thanh Thanh một cái, ý khoe khoang lộ rõ.

Mặt Tô Thanh Thanh lập tức xám xịt lại, cô ta kéo Hoắc Hướng Dương đi thẳng tìm chủ tiệm.

Ra khỏi cửa hàng chụp ảnh, Tô Nhuyễn cười tít mắt, giơ ngón tay cái về phía Lộc Minh Sâm: “Hay lắm! Sau này cứ mỉa mai họ như vậy, xem bọn họ còn dám chạy đến gây sự trước mặt chúng ta nữa không.”

Lộc Minh Sâm bật cười, sau đó quả thật định đưa Tô Nhuyễn đi mua trang sức, bởi vì chính ủy Vương đã căn dặn anh rất nhiều lần rồi.

“Được rồi, tạm thời chưa cần mua trang sức đâu. Em chọn vài món dì Phúc cho mang lên là được rồi.”

Tô Nhuyễn kể cho anh nghe dự định của mình: “…Sau khi kết hôn chỉ còn dư sáu bảy ngàn đồng thì không an toàn chút nào. Sang năm cả hai chúng ta đều phải đi học, cái miệng ăn vào như núi lở mà. Em định dùng số tiền sáu bảy ngàn này để mua trái phiếu quốc gia.”

“Nếu anh không ngại cùng em mạo hiểm, anh đưa sáu ngàn này cộng thêm tiền trợ cấp của mình cho em đầu tư, kiếm được tiền thì chúng ta chia đôi. Còn nếu chẳng may thua lỗ, em chắc chắn sẽ trả lại anh đủ tiền vốn.”

Tô Nhuyễn chưa đề cập chuyện mình định mua cổ phiếu, vì sàn giao dịch chứng khoán Thâm Thị vừa mới mở cửa chưa đến một tuần, đa phần người miền Bắc còn chưa biết về nó. Một cô gái xuất thân từ huyện nhỏ như cô mà hiểu biết sâu xa về chuyện này thì đúng là kỳ lạ.

Nhưng những thứ như trái phiếu quốc gia, hay tương tự cổ phiếu, thì người thành phố ít nhiều gì cũng mua một ít. Thi thoảng lãi suất cao, còn kiếm được nhiều hơn cả tiền gửi ngân hàng.

Không biết Lộc Minh Sâm có hiểu hết hay không, tóm lại là anh chẳng nói thêm lời nào, cứ thế nhét thẳng sổ tiết kiệm vào tay Tô Nhuyễn.

Cứ như đó không phải là một quyển sổ tiết kiệm chứa sáu ngàn đồng, mà chỉ là một tờ giấy không giá trị. Người ngoài không biết chắc chắn sẽ tưởng anh là một công tử nhà giàu tiêu tiền như nước.

Nhưng trên thực tế, anh lại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Tuy rằng người hưởng lợi là cô, nhưng Tô Nhuyễn vẫn không nhịn được thở dài: “Anh không hỏi rõ mọi chuyện đã tùy tiện đưa tiền cho người khác, như vậy là sao chứ?”

“Ít nhiều gì cũng phải chừa lại cho mình chút sinh hoạt phí chứ.”

Lộc Minh Sâm nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: “Trong mắt em, anh là tên ngốc à?”

Làm sao anh có thể tùy tiện cho người khác tiền được.

Tô Nhuyễn hỏi ngược lại: “Vậy tiền của anh đâu? Không phải anh nói có sáu bảy vạn tiền tiết kiệm sao?”

Lộc Minh Sâm nghẹn lời, liền vươn tay cướp lại quyển sổ tiết kiệm: “Vậy thì em trả anh đi.”

Tô Nhuyễn vội giấu sổ tiết kiệm ra sau lưng, trừng mắt nhìn anh: “Em chỉ muốn nói là, anh phải suy xét cẩn thận. Sao vậy? Anh không tin tưởng em à?”

Lộc Minh Sâm: …

Cuối cùng thì anh nên đưa hay là không nên đưa đây?

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 158: Quá đỗi tầm thường