Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 159: Hôn ước thiếu hai bên

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Nếu đã quyết định phải tiết kiệm tiền, tất nhiên là quần áo, trang sức đều không mua rồi.

Hai người ai về nhà nấy, bộ ảnh đã rửa sẵn đương nhiên là để Tô Nhuyễn mang về.

Khi người nhà nhìn thấy ảnh chụp, quả nhiên tất cả đều kinh ngạc và tấm tắc khen ngợi. Ngôn Thiếu Thời và Ngôn Thiếu Dục rất thích bộ ảnh váy cưới màu đen kia, đương nhiên, bọn họ thích chủ yếu là vì Lộc Minh Sâm mặc đồ tác chiến dã ngoại trông quá đỗi phong độ.

Ngôn Thiếu Thời nói: “Mẹ, con cũng muốn chụp một bộ ảnh như vậy.”

Sợ Lý Nhược Lan không đồng ý, cậu bé còn kéo cả Ngôn Thiếu Dục vào: “Anh ơi, hai đứa mình chụp chung với nhau đi.”

Ngôn Thiếu Dục trêu chọc: “Em mặc váy cưới đen nhé?”

Ngôn Thiếu Thời cả giận: “Anh mới mặc váy cưới đen ấy chứ, không, anh mặc váy cưới đỏ, em mặc đồ rằn ri.”

Ngôn Thiếu Dục cười phá lên: “Hả? Đâu có bộ đồ rằn ri nào cỡ nhỏ như em mặc đâu, nhưng mà váy cưới thì có cái vừa với em đấy.”

Ngôn Thiếu Thời bị nghẹn lời, lập tức lao tới, hai anh em liền quần nhau một trận ra trò.

Lý Nhược Lan cực kỳ thích bộ ảnh quân trang sườn xám kia, Ngôn Thành Nho cũng cười nói: “Thiếu Dục, sau này con kết hôn cũng chụp một bộ như vậy nhé.”

Thấy Ngôn Thiếu Dục đỏ bừng mặt, Ngôn Thiếu Thời lại bắt đầu giễu cợt: “A a a, xem kìa, anh ấy xấu hổ rồi! Chắc chắn là có bạn gái rồi, đúng không?”

Ngôn Thiếu Dục thẹn quá hóa giận, tóm chặt cổ áo em trai, đè cậu ta ra ghế sofa mà vật lộn…

Tô Nhuyễn đứng một bên cười không ngớt, căn nhà này lúc nào cũng tràn ngập không khí vui vẻ, náo nhiệt.

Cuối cùng, Ngôn Thiếu Thời xung phong nhận việc giúp Tô Nhuyễn sắp xếp lại ảnh: “Ơ, chị Nhuyễn, không phải chị nói có ba mươi lăm tấm sao? Sao bây giờ chỉ còn ba mươi ba tấm thế này?”

Tô Nhuyễn sững sờ: “Là ba mươi lăm tấm cơ mà?”

Mọi người cứ nghĩ là trong lúc xem ảnh có tấm bị rơi đâu đó, liền xúm vào tìm một lượt nhưng vẫn không thấy.

Tô Nhuyễn xem xét kỹ lại, phát hiện hình như thiếu mất một tấm váy cưới đen và một tấm sườn xám.

“Có lẽ là rơi trên xe rồi, để hôm nào con hỏi anh Minh Sâm.”

Đúng lúc đó, Lộc Minh Sâm vừa đi tới cửa bưu điện thì đột nhiên hắt xì một cái. Hoàng Hải Uy nhìn anh hỏi: “Lão đại, anh thấy lạnh à?”

Nói rồi, cậu lấy ra một đôi găng tay từ trong túi áo: “Anh đeo cái này vào đi.”

Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng đưa tay nhận lấy găng tay: “Cảm ơn.”

Hoàng Hải Uy ngẩng đầu nhìn vào bưu điện: “Anh định gửi đồ sao?”

Lộc Minh Sâm bản năng sờ tay vào túi áo, khựng lại một lát rồi nói: “Không có gì, đi thôi.”

Sau khi chụp ảnh cưới xong, về cơ bản Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm không còn việc gì phải tự tay làm nữa. Lý Nhược Lan cũng cố gắng hết sức không quấy rầy, để hai đứa tập trung vào chuyện học hành.

Còn về nhà họ Lộc, sau khi dì Phúc biết chuyện Lộc Thải Hà tới Lộc Minh Sâm đòi quà, rồi Lâm Mỹ Hương còn gọi điện thoại mắng nhiếc Lộc Minh Sâm, bà ấy đã lập tức trở mặt. Nghe nói dì Phúc đã thu hồi chiếc vòng tay vàng định tặng để cảm tạ công sức của Lâm Mỹ Hương, mang đi đổi thành tiền mặt. Dì còn tuyên bố sẽ không tin tưởng nhà họ Lộc thêm nữa. Thà bà ấy bán vòng tay lấy tiền thuê hẳn một công ty tổ chức sự kiện chuyên nghiệp về chuẩn bị hôn lễ còn hơn, chỉ cần bỏ ra hai ngàn đồng, chắc chắn có thể giúp Lộc Minh Sâm có được một hôn lễ thật tươm tất và có thể diện, lại chẳng phải chịu cảnh bị coi thường.

Chưa kể Lâm Mỹ Hương hối hận không ngừng vì chiếc vòng tay vốn đã nằm trong túi mà giờ lại phải ói ra, nhà họ Lộc cũng không thể để dì Phúc tiếp tục đứng ra lo liệu hôn lễ.

Lần này, bọn họ lấy danh nghĩa tổ chức đại sự cả đời cho Lộc Minh Sâm để mời không ít bạn bè cũ của cha mẹ Lộc Minh Sâm tới. Bao nhiêu năm qua, những người đó đều chẳng thèm để ý đến bọn họ, giờ nghe nói Lộc Minh Sâm kết hôn, mới miễn cưỡng hứa hẹn sẽ đến.

Đặc biệt là vị chiến hữu năm xưa được Lộc Mãn Tường cứu mạng, nghe nói bây giờ đã là tư lệnh của quân khu thủ đô. Những người khác đang nhận chức trong thành phố, phần lớn đều quyền cao chức trọng hơn hẳn gia đình họ Lộc.

Nhà họ Lộc đã hun đúc ở thành phố này hơn hai mươi năm, cũng đã ý thức được việc năm đó bọn họ làm quá đáng và khó coi, nên đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội quý giá. Đáng tiếc, người ta đã chướng mắt, bao năm qua họ vẫn không tìm được cơ hội để tiếp cận.

Bây giờ khó khăn lắm mới tìm được cơ hội bù đắp, sao bọn họ có thể bỏ lỡ? Dù là vì những nhân vật có tầm ảnh hưởng này, bọn họ cũng phải thể hiện ra mình yêu thương, coi trọng Lộc Minh Sâm biết nhường nào.

Cho nên, không cần dì Phúc phải tiếp tục dùng tiền "câu" kéo, người nhà họ Lộc đều tích cực chuẩn bị, cũng chẳng ai còn dám tới trêu chọc Lộc Minh Sâm nữa.

Cứ thế, những ngày tháng bận rộn trôi qua rất nhanh. Hai tuần sau cuộc thi sơ khảo nghiên cứu sinh của Lộc Minh Sâm, nhân sâm ở phía Đông Bắc cũng đã tới.

Cuối cùng chỉ mua được mười một cây, bởi lẽ món đồ này quá khan hiếm, có thể gom được từng ấy đã là một thành công lớn.

Bùi Trí Minh dù trông có vẻ không đáng tin cậy, nhưng làm việc lại vô cùng chu đáo. Khi biết Tô Nhuyễn định dùng để tặng người, anh ta liền cẩn thận đóng gói thật đẹp rồi mang đến.

Lúc này, Lý Nhược Lan mới hay biết về "tác phẩm" của con gái mình. Tuy nhiên, bà không hề trách móc, ngược lại còn khen Tô Nhuyễn: “ Đúng là nên thế. Dù sau này có thể khôi phục mối quan hệ hay không, người ta đều từng giúp đỡ mình, nên bày tỏ tấm lòng. Món quà đáp lễ này đủ thể diện, cũng đủ thành ý, không tệ chút nào.”

Nói đến đây, bà lại cười mỉa: “Lâm Mỹ Hương muốn dùng mấy bình rượu và mấy cây t.h.u.ố.c lá để nối lại quan hệ, đúng là trò cười. Những người đó là ai cơ chứ, họ thiếu mấy thứ rượu tây t.h.u.ố.c lá ấy sao?”

Tô Nhuyễn nghĩ, thực ra không phải nhà họ Lộc không biết rượu và t.h.u.ố.c lá quá tầm thường, mà có lẽ là họ không nỡ bỏ tiền.

Đối với hạng người " không thấy lợi lộc không chịu dậy sớm" như nhà họ Lộc, bây giờ còn chưa nhận được chút tài sản nào từ khối gia sản kếch xù của Lộc Minh Sâm, tất nhiên là không muốn đầu tư vào những việc không thấy lợi ích thực tế rồi.

Dựa theo phong cách làm việc của nhà họ Lộc, chắc chắn họ muốn dùng chi phí thấp nhất để tạo dựng quan hệ, sau này có việc nhờ cậy thì dâng đại lễ vẫn chưa muộn.

Tóm lại, tất cả vẫn chỉ vì hiệu quả và lợi ích mà thôi.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 159: Hôn ước thiếu hai bên