Trong lúc Tô Nhuyễn đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ để dạy cho nhà họ Lộc một bài học ra trò, cô nhận được điện thoại từ Tô Gia Câu báo rằng Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương sắp kết hôn.
Tô Nhuyễn lấy lý do bận học, sắp thi cử để từ chối. Có điên mới quay về vào lúc này.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Nhược Lan tức đến phát điên: “Bọn họ cố tình làm vậy.”
Trong tình huống thông thường, nếu hai chị em trong một gia đình đều có đối tượng chuẩn bị kết hôn, bao giờ cũng là chị cưới trước, em cưới sau. Nếu không, người ngoài sẽ hiểu lầm rằng người chị có vấn đề gì đó nên không ai chịu cưới.
Hơn nữa, hôn lễ của Tô Thanh Thanh cũng chỉ sớm hơn Tô Nhuyễn đúng một tuần! Chẳng lẽ Tô Thanh Thanh không thể đợi thêm một tuần đó sao?
Từ nhỏ đến lớn, Liêu Hồng Mai vẫn luôn ôm tâm tư chèn ép Tô Nhuyễn, việc sắp xếp như vậy rõ ràng là mang theo ý đồ xấu. Nếu không, hôn lễ đâu phải chỉ bàn bạc một hai hôm là chọn được ngày. Dù hiện giờ quan hệ giữa Tô Nhuyễn và nhà họ Tô không tốt lắm, bọn họ cũng không đến mức không tiết lộ gì, đợi đến gần sát ngày cưới mới thông báo cho Tô Nhuyễn về tham gia.
“Bọn họ biết không thể làm phô trương hơn con, cho nên cố ý dùng trò khôn vặt này để chọc tức con đấy mà.”
Thật ra Tô Nhuyễn lại chẳng hề tức giận: “Chẳng qua là tự lừa dối bản thân thôi. Tô Thanh Thanh đã xin lỗi công khai ở Tô Gia Câu và huyện thành rồi, lại còn bị mọi người bắt gặp lúc quan hệ bất chính với Hoắc Hướng Dương. Trong huyện này, ai mà không biết cô ta là loại người không đàng hoàng chứ?”
Tô Nhuyễn là chị họ mà lại từ chối tham dự, càng nhắc nhở mọi người về những chuyện ghê tởm mà Tô Thanh Thanh từng làm.
Thế nhưng, sau khi nhắc đến chuyện này, tâm trạng Lý Nhược Lan càng thêm nặng nề: “Con không biết đâu, hơn một tháng trước không phải Tô Thanh Thanh đã tố cáo Võ Đại Minh sao? Con Liêu Hồng Mai kia mượn cớ đó nói là để bù đắp sai lầm đã phạm phải với con, cô ta mới quyết định liều mạng lật đổ Võ Đại Minh.”
“Sau đó cô ta còn tố cáo hai cán bộ viện kiểm sát, chuyện trước chuyện sau được chính phủ thưởng một ngàn đồng, khiến cô ta đắc ý ra mặt. Liêu Hồng Mai thì tâng bốc lên tận mây xanh, nói cái gì… Anh hùng của huyện Khai Vân… Mẹ kiếp!”
Khi nghe đến đây, Tô Nhuyễn không kìm được bật cười khúc khích: “Anh hùng của huyện Khai Vân cơ à?”
Lý Nhược Lan vội nói: “Con đừng cười nhạo, không ít người đã tin sái cổ chuyện này rồi đấy, giờ ai cũng bảo nó vừa có dũng lại vừa có mưu lược.”
“Nếu con không về dự, sợ là cô ta sẽ lại giở trò kịch nghệ, bảo rằng đã lập công chuộc tội mà con vẫn không chịu tha thứ. Khi đó, người ta sẽ nói gì về con đây?” Đúng là trên đời này không thiếu những kẻ thích dùng đạo đức để thao túng người khác.
Tô Nhuyễn khẽ nheo mắt, rồi bật cười thành tiếng. “ Đúng là kiểu người Tô Thanh Thanh có thể làm ra thật. Cứ để cô ta tha hồ diễn kịch đi, diễn càng hay càng tốt. Chỉ sợ cô ta c.h.é.m gió quá đà rồi cuối cùng tự hại mình thôi.”
Tô Thanh Thanh muốn diễn trò gì, cô chẳng thèm bận tâm. Nhưng muốn dẫm đạp lên cô ư? Đừng hòng!
Tô Thanh Thanh vặn ngã được Võ Đại Minh? Nghe đúng là một trò hề lố bịch.
Sau đó, Tô Nhuyễn gọi điện cho Bùi Trí Minh: “Chắc là Đội Điều tra Hình sự thành phố đã bắt tay vào điều tra Võ Đại Minh đầu tiên đúng không? Khi nào em kết hôn, có thể mời đội trưởng của họ đến chung vui được không? Em muốn bày tỏ lòng cảm kích.”
“Đã mời từ lâu rồi, chị dâu ơi.” Bùi Trí Minh, người còn nắm rõ tình hình huyện Khai Vân hơn cả cô, đáp. “Sau khi Sếp Lớn biết tin Tô Thanh Thanh sắp cưới, anh ấy đã đích thân đi mời rồi.”
“Chị dâu cứ yên tâm! Nếu Tô Thanh Thanh không gây chuyện với chị thì chẳng sao. Nhưng nếu cô ta dám động đến chị, em đảm bảo cô ta sẽ xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ cho xong!”
Nói đến đây, Bùi Trí Minh còn tỏ ra tức giận hơn cả Lý Nhược Lan. “Hừ! Rõ ràng là bọn họ đã gây ra những chuyện kinh tởm đó, thông đồng với nhau, vậy mà còn cứ khăng khăng chèn ép hai người.”
“Cứ ra rả khắp nơi khoe Hoắc Hướng Dương đẹp trai, có tài, rồi thân thể khỏe mạnh các kiểu.”
Bùi Trí Minh cười khẩy: “Thân thể khỏe mạnh à? Chỉ một tay Sếp Lớn cũng đủ sức đánh gục anh ta rồi.”
“À, đúng rồi.” Bùi Trí Minh đột nhiên hạ giọng, ra vẻ thần bí: “Chị dâu này, em bật mí cho chị một bí mật nhé. Sếp Lớn bọn em đã chuẩn bị cho chị một bất ngờ cực lớn đó.”
Lộc Minh Sâm ư? Chuẩn bị tạo bất ngờ cho cô á? Sao cô cứ thấy chuyện này không đáng tin chút nào. “Anh ấy vẫn còn tiền à?” Tô Nhuyễn hỏi, thầm nghĩ, mua quà chắc chắn phải tốn tiền chứ.
Bùi Trí Minh: “……” Chị dâu à, chọc thẳng vào nỗi đau của người ta như thế không hay đâu.
Xin chân thành cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi và ủng hộ truyện. Mình sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa!
Đôi lời giới thiệu về một bộ truyện khác cũng do mình biên tập:
Tên Truyện: Thập niên 80 – Nuôi Vai Ác
Tác giả: Thời Hoài Tự
Thể loại: Xuyên sách, Ngôn tình, Sảng văn
Cố Nam Sóc xuyên không vào một cuốn sách, trở về thập niên 80 với tài nguyên khan hiếm.
Dù ở nông thôn nhưng may mắn thay, cô thuộc hàng con ông cháu cha: cha là cán bộ thôn, anh trai là quân nhân, bản thân cô lại là giáo viên. Có thể nói gia thế của cô đứng đầu cả quyển sách này.
Thế nhưng… định mệnh trớ trêu:
Anh trai vừa mới hy sinh anh dũng.
Cha cô không chịu nổi tin dữ, cũng đã nhắm mắt xuôi tay.
Chị dâu cuốn sạch tiền tiết kiệm trong nhà rồi bỏ trốn, để lại ba đứa trẻ con thơ nheo nhóc.
Điểm c.h.ế.t người nhất chính là, cả ba đứa cháu trai đều là vai phản diện, dùng cả đời để đối đầu với vai chính.
Kết quả là…
Đứa cháu trai cả bị b.ắ.n chết.
Đứa cháu thứ hai thì gặp tai nạn xe cộ.
Đứa cháu thứ ba thì phải ngồi tù mọt gông.
Cố Nam Sóc: “……” Khốn kiếp!
Tóm tắt trong một câu: Xuyên vào thập niên 80 và trở thành nữ chính của một tiểu thuyết về nam chủ.