Người ta đồn rằng hôn lễ của Tô Thanh Thanh đã thành công rực rỡ. Cô dâu vô cùng xinh đẹp, chú rể cũng điển trai ngời ngời. Loạt ảnh cưới vừa công bố đã lập tức gây sốt, còn những tiết mục trong lễ cưới thì đầy ắp ý tưởng sáng tạo, dù đã qua vài ngày vẫn được mọi người bàn tán xôn xao không ngớt.
Những lời chê bai, giễu cợt mà cô ta gây ra trước đó, giờ đây cũng đã bị màn báo công chuộc tội và hôn lễ đầy ấn tượng này làm lu mờ, chôn vùi hoàn toàn.
Quả nhiên đúng như Lý Nhược Lan đã liệu trước, việc Tô Nhuyễn không về dự hôn lễ đã trở thành đề tài bàn tán của không ít người. Bùi Trí Minh cũng cho hay, anh ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng kế hoạch để khiến Tô Thanh Thanh phải xấu hổ tột độ.
Hai ngày trước hôn lễ, Tô Nhuyễn mới về đến Tô Gia Câu vào buổi tối. Cũng chẳng còn cách nào khác, vì là học sinh ôn thi, lịch học của họ vốn đã vô cùng căng thẳng, nên được nghỉ muộn hơn học sinh bình thường hai ngày.
Khi Tô Nhuyễn về tới Tô Gia Câu, trời đã nhá nhem tối, vậy mà sân nhà họ Tô vẫn náo nhiệt lạ thường.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khắp sân ngập tràn chữ Hỉ đỏ thẫm và những dải lụa đỏ rực, không khí vui mừng lan tỏa khắp nơi, tất cả đều do một tay Lý Nhược Lan sắp xếp từ trước.
Vốn dĩ, bà cụ Tô định để Tô Nhuyễn dùng lại những đồ Tô Thanh Thanh đã bỏ đi sau đám cưới, vì dù sao thì chúng vẫn còn rất mới.
Thế nhưng Lý Nhược Lan không nói một lời, lập tức cho người đến gỡ bỏ toàn bộ, thay bằng những đồ mới tinh.
Có người nói không cần thiết, bà ấy chỉ cười vang mà đáp: “Hôn sự của Nhuyễn Nhuyễn đã định từ lâu rồi, cụ ngoại con bé nghe tin, mừng rỡ khôn xiết, đích thân viết chữ Hỉ tặng con. Ông cụ đã gần chín mươi tuổi, nét chữ cũng tràn đầy phúc khí.”
Nghe vậy, chẳng ai còn dám bắt bẻ bà ấy nữa. Ngược lại, những lời này còn khéo léo nhắc nhở mọi người rằng, hôn sự của Tô Nhuyễn rõ ràng đã định trước, vậy mà Tô Thanh Thanh lại vượt mặt cô bé. Bảo là không cố ý, ai mà tin được?
Bởi thế, cái gọi là lời xin lỗi hay chuộc tội với Tô Nhuyễn, e rằng cũng chẳng còn đáng tin bao nhiêu nữa.
Ba người cậu đang đứng ngoài sân bàn bạc công việc cho ngày mai: sân khấu chính tổ chức hôn lễ sẽ đặt ở đâu, cần mượn bao nhiêu bàn ghế bát đũa, ai quản lý bếp núc, ai phụ trách tiếp khách, ai lo chạy việc vặt…
Họ đều đã theo Lý Nhược Lan tới đây từ trước, cùng nhau lo liệu tiệc cưới cho cô.
Vừa thấy Tô Nhuyễn về, ba người đàn ông lập tức quay đầu, nhìn cô mỉm cười ấm áp.
Sau khi nhận lại Lý Nhược Lan, vì nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, Tô Nhuyễn chưa kịp ghé thăm nhà bà ngoại và các cậu. Thế nhưng, cô không hề cảm thấy xa lạ chút nào, bởi trong hôn sự của cô, các cậu đều đã góp sức.
Cậu Cả là một người thợ lành nghề, thân hình cao lớn, vạm vỡ, dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng trên cánh tay vẫn còn những thớ cơ bắp cuồn cuộn. Có lẽ vì là anh cả trong nhà, tính cách ông khá điềm đạm, cẩn trọng. Toàn bộ quá trình trang hoàng nhà cửa cho Tô Nhuyễn đều do ông đích thân giám sát và giúp đỡ, cũng là người Tô Nhuyễn tiếp xúc nhiều nhất.
Ông ấy cười hiền, hỏi: “Về rồi đấy ư, cháu? Đi đường xa có mệt không?”
Cậu Hai thấp hơn cậu Cả một chút, dáng người hơi béo tròn, cười lên trông rất hiền lành. Trước kia ông ấy từng làm việc ở cửa hàng bách hóa tổng hợp, nên mọi thứ từ lớn đến bé dùng trong hôn lễ của Tô Nhuyễn đều do ông một tay phụ trách.
Cậu Hai tiếp lời cậu Cả: “Có lạnh không? Mau vào phòng làm ấm người đi, đợi lát nữa ăn cơm.”
Cậu Út có vẻ ngoài giống Lý Nhược Lan nhất, tính cách lại cực kỳ vô tư. Cháu trai Ngôn Thiếu Thời cũng có tính cách y hệt ông. Bình thường, cậu Út thường xuyên chạy việc vặt, nghe lời cậu Cả và cậu Hai.
Khi Tô Nhuyễn trang hoàng nhà cửa, cậu Út làm chân chạy giúp cậu Cả. Còn lúc rảnh rỗi, cậu ấy sẽ xách giỏ đi theo khuân vác phụ giúp cậu Hai.
Cậu Út lôi mấy viên sô cô la tiếp khách trong túi ra đưa cho Tô Nhuyễn, nhỏ giọng dặn dò: “Cố ý để dành cho cháu đấy, đừng nói với thằng bé Ngôn Thiếu Thời nhé!”
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, thầm nghĩ, các cậu cứ xem cô bé cũng là trẻ con như Ngôn Thiếu Thời vậy sao?
Mành cửa phòng phía tây chợt vén lên, Lý Nhược Lan ngó đầu ra hỏi: “Con về rồi à? Mau vào phòng đi, có lạnh không?”
Lý Nhược Lan chưa nói thì Tô Nhuyễn còn chưa cảm thấy gì, nhưng vừa nghe bà nói, cô liền rùng mình vì hơi lạnh, lập tức chạy nhanh về phía phòng mình.
Căn phòng này đã bố trí lại lần nữa, khắp nơi dán đầy chữ Hỉ, đập vào mắt Tô Nhuyễn là vô vàn đồ đạc rực rỡ sắc đỏ, khiến cô cảm thấy hoa cả mắt.
Thím Hồ và chị dâu Quế Hoa đang sửa sang lại giường đệm, mười bộ chăn gối chất thành một ngọn đồi nhỏ cao ngất trên giường.
Tô Nhuyễn bất ngờ: “Nhiều vậy sao ạ?”
Chị dâu Quế Hoa cười nói: “Còn không phải sao, toàn là bông mới chăn mới đó. Mẹ cô nghe nói thành phố Yến lạnh lắm, đã đặc biệt chuẩn bị hẳn hai bộ chăn dày mười cân.”
Nói xong, chị ấy không kìm được, buông lời cảm thán: “ Đúng là có mẹ ruột có khác.”
Tô Nhuyễn lặng lẽ, cô hiểu rõ hơn ai hết cái ý nghĩa sâu xa trong lời nói này.
Đời trước, hôn sự của cô định đoạt vội vàng, tất cả người nhà họ Tô đều tất bật chuẩn bị cho hôn sự của Tô Thanh Thanh và nhà họ Lộc.
Đệm chăn đồ dùng gì đó cô chẳng hiểu gì, còn bị Đỗ Hiểu Hồng ăn chặn mất một nửa số tiền. Sau đó, cô phải tự mình lên huyện thành mua sắm đủ thứ lặt vặt theo danh sách bà cụ Tô liệt kê, cuối cùng vẫn thiếu trước hụt sau, chỗ nào cũng chỉ đành chắp vá qua loa.
Còn về tiệc cưới, Tô Văn Sơn bận đi làm chẳng thèm bận tâm, chỉ nói với ông cả, ông hai và các chú thím một câu, nhờ bọn họ xử lý giúp.
Bố ruột còn chẳng thèm bận tâm, thì các chú họ sao có thể dốc lòng được? Đến ngày cưới, mọi người cứ luống cuống tay chân, thiếu đủ thứ, mọi chuyện cứ thế mà hỗn độn cả lên.
Liêu Hồng Mai bàng quan đứng nhìn như xem kịch, Đỗ Hiểu Hồng thì càng chẳng thèm che giấu vẻ mặt hả hê ra mặt, bà cụ Tô thì già cả dù muốn giúp cũng lực bất tòng tâm. Cuối cùng phải nhờ các thím trong thôn, họ không nhìn nổi cảnh tượng đó mới ra tay giúp đỡ, chật vật lắm mới hoàn thành được tiệc cưới.
Tô Nhuyễn gần như nơm nớp lo sợ khi bước chân vào nhà họ Hoắc, cuối cùng vẫn bị mẹ Hoắc châm chọc, giễu cợt vì của hồi môn và tiệc cưới. Một đứa con gái không được nhà mẹ đẻ coi trọng, tại sao người ta phải trọng vọng?
Nhưng mà hiện tại cô chẳng cần nhúng tay vào bất kỳ việc gì. Lý Nhược Lan đã lo liệu đâu ra đấy mọi chuyện vì cô, cô chỉ việc khoanh tay đứng nhìn, chẳng phải bận tâm suy nghĩ.