Hiển nhiên khi nghe những lời này của chị dâu Quế Hoa, Lý Nhược Lan lại nhớ lại những ngày tháng cũ của Tô Nhuyễn, trong mắt bà thoáng hiện lên vẻ đau lòng, rồi nhanh chóng cất lời: “Mấy thứ này đều sắp xếp gọn gàng rồi, đợi lát nữa sẽ xếp gọn vào rương, để ngày kia xuất giá là có thể trực tiếp kéo tới phòng cưới.”
Bà ấy vừa bỏ đồ vào rương, vừa dặn dò Tô Nhuyễn: “Mấy bộ chăn này là chăn mùa đông, mấy bộ này là chăn xuân thu, hai bộ này là chăn mùa hè, hai bộ này là hai bộ dày nhất, chắc phải đợi khi hai đứa đến thành phố Yến mới dùng đến.”
Bọn họ vừa sắp xếp xong, đã nghe thấy tiếng cậu Hai trong sân kêu to: “Cơm xong rồi, mau ra đây ăn cơm!”
Người trong phòng vội vàng ra cửa đi về phía phòng bếp, Tô Nhuyễn đi cuối cùng, vừa lúc chạm mặt người nhà họ Tô đi ra từ phòng phía đông. Chắc hẳn bọn họ ở bên đó cũng đang xầm xì bàn bạc chuyện gì đó.
Tô Văn Sơn trông đã nản chí thấy rõ.
Từ khi Lý Nhược Lan vạch trần bộ mặt thật của ông ta, cuộc sống của ông ta bắt đầu rơi vào chuỗi ngày khó khăn chồng chất.
Tuy rằng không còn Võ Đại Minh đe dọa, nhưng ông ta mang vết nhơ đạo đức. Dù ông ta có cố gắng đổ hết trách nhiệm lên Đỗ Hiểu Hồng, cũng chẳng mấy ai còn sẵn lòng tin tưởng ông ta nữa.
Huống chi còn có đối thủ đang dòm ngó vị trí của ông ta như hổ đói rình mồi. Năm nay nói gì đến thăng chức, còn suýt nữa thì bị truất khỏi vị trí.
Bây giờ hai cha con đối mặt, vậy mà cả hai chỉ nhìn nhau, không nói một lời.
Chẳng biết giờ phút này ông ta đang ôm hận hay hối hận, nhưng với Tô Nhuyễn, những cảm xúc đó đều chẳng đáng bận tâm.
Bà cụ Tô cũng mang vẻ mặt phức tạp, đứa cháu gái một tay bà ấy nuôi nấng, gần như hủy hoại tiền đồ của người con trai bà ấy yêu thương nhất, giờ đây đến cả quyền quyết định hôn sự cũng không còn thuộc về bà ấy nữa.
Tô Nhuyễn nhìn bọn họ, cảm thấy chẳng nói thêm gì cũng bằng không, cô chỉ khách sáo chào "Cha", "Bà nội" một tiếng rồi thôi, cốt để giữ thể diện hời hợt cho đôi bên.
Còn về Liêu Hồng Mai, cô còn lười liếc mắt nhìn lấy một cái.
Hình như Liêu Hồng Mai có điều gì đó phải kiêng dè, cũng im như thóc, không dám hé răng nửa lời.
Trong phòng bếp, cậu Hai đeo tạp dề chia cơm cho mọi người, nhìn cứ như thể người nhà họ Lý mới là chủ nhân thật sự của căn nhà này vậy.
Người nhà họ Tô cũng chưa nói gì, những người trưởng thành đều đeo một tấm mặt nạ trên mặt, cho dù chán ghét đến mấy, lúc hợp tác vẫn phải khách sáo duy trì vẻ hài hòa bên ngoài.
Dù đám người Liêu Hồng Mai ăn uống xong là buông đũa đứng dậy đi nghỉ ngay, các cậu nhà họ Lý cũng không nói gì, tự động đi rửa nồi rửa bát.
Thấy Tô Nhuyễn nhíu mày, Lý Nhược Lan khuyên nhủ: “So đo với loại người đó thì được gì chứ?”
Cậu Ba vừa rửa bát vừa cười nói: “ Đúng thế, chẳng qua chỉ là vài ba cái bát, vài đôi đũa con con, đừng làm hỏng tâm trạng. Chúng ta cứ coi như tiếp đãi khách quý là được.”
“Trong cái nồi bên cạnh có nước ấm đấy, cháu mau đi rửa mặt nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ ngày mai là cháu sẽ bận tối mắt tối mũi rồi.”
Lý Nhược Lan đi nghỉ ngơi cùng Tô Nhuyễn, hai mẹ con nằm cạnh nhau, Lý Nhược Lan vẫn không nhịn được luyên thuyên dặn dò cô bé vài câu: “Đã mời hết bạn bè thân thiết của con chưa?”
“Váy cưới đã thuê rồi, thử trước xem đã vừa vặn chưa.”
“Thôi được rồi, mai dậy rồi thử, chắc là sẽ không thành vấn đề đâu, tối nay vẫn nên đi ngủ sớm một chút.”
Ấy vậy mà chưa đầy hai phút sau, bà ấy lại dặn dò: “Người nhà họ Tô bên này, con chỉ cần giữ thể diện hời hợt là được.”
“Có điều cũng không cần nhân nhượng đám người đó, chúng ta tổ chức hôn lễ ở đây đã là nể mặt bọn họ rồi. Nhân phẩm Tô Văn Sơn thì khỏi phải nói rồi, nhưng ông ta biết nhìn xa trông rộng, cân nhắc được lợi hại, chắc chắn sẽ hợp tác tử tế với chúng ta thôi. Hôn lễ mà có chuyện gì, kẻ mất mặt chính là ông ta chứ ai.”
“Còn ả Liêu Hồng Mai kia, không cần bận tâm đến ả ta, chẳng qua chỉ là con mụ tiểu nhân thiển cận không biết nhìn rõ thế cục mà thôi, dù sao sau này cũng chẳng cần qua lại làm gì. Nhưng nếu ả ta quá đáng, dám nói gì đụng chạm đến con, con cứ việc mách mẹ, mẹ sẽ cho ả ta biết tay.”
Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, hóa ra mẹ Lý Nhược Lan đã từng ra tay xử lý Liêu Hồng Mai rồi, thảo nào hôm nay ả Liêu Hồng Mai lại im ắng như tờ.
Lý Nhược Lan nhìn cô, lại không nhịn được thở dài than vãn: “Vẫn là gả chồng quá sớm, con vẫn còn ngây thơ lắm, hai đứa con sống chung có ổn thỏa không đây?”
“Sau này tới thành phố Yến rồi, không có ai bên cạnh chăm sóc...”
Tô Nhuyễn ôm lấy cánh tay Lý Nhược Lan: “Mẹ, mẹ yên tâm. Nếu có chỗ nào không biết, chuyện gì không rõ, con sẽ gọi điện thoại cho mẹ, không phải vẫn có mẹ ở đây sao?”
Lý Nhược Lan xoa đầu cô, cười nói: “ Đúng là con bé ngây thơ mà, thôi được rồi, ngủ đi thôi con, mai còn phải dậy sớm lắm đấy.”
Lúc Tô Nhuyễn chìm dần vào giấc ngủ mơ màng, cô lại cảm nhận được một tiếng thở dài buồn bã vẳng xuống từ phía đỉnh đầu, sau đó là bàn tay dịu dàng mơn trớn đỉnh đầu và khuôn mặt cô, cuối cùng khẽ vỗ lưng cho cô. Cô còn chưa kịp tỉnh hẳn đã lại chìm vào giấc ngủ sâu, an yên theo từng cái vỗ về dịu dàng ấy.
Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời đã rực rỡ chiếu rọi, không còn ai bên cạnh nữa từ lúc nào không hay, ngoài sân đã rộn ràng tiếng nói cười vọng vào.
Tô Nhuyễn vội vã rời giường, lúc đẩy cửa ra ngoài vẫn còn ngái ngủ.
“Dậy rồi à?” Lý Nhược Lan đang đeo găng tay làm bếp, đang rửa rau, thấy cô thì lên tiếng: “Mau rửa mặt đi, lát nữa sẽ có không ít người đến đấy.”
Tô Nhuyễn hơi thẫn thờ bước về phía phòng bếp. Cậu Hai đang ở bên trong, tỉ mẩn đắp một cái bếp lò dã chiến bằng đất. Thấy Tô Nhuyễn tò mò, ông nghiêng người, chỉ cho cô xem: “Sắp xong rồi đây, trưa nay là có thể dùng cái bếp này nấu cơm được.”
Thời buổi này, trong làng hiếm khi tổ chức cưới hỏi ở nhà hàng. Về cơ bản, mọi người đều dựng rạp trong sân, kê mấy bộ bàn ghế rồi mời đầu bếp về nhà chưởng muỗng, nấu cỗ bằng nồi lớn. Mà để nấu cỗ nồi lớn thì không thể thiếu những chiếc bếp lò tạm thời như thế này.
“Mấy mợ đã mời cậu họ nhà ông trẻ Hai rồi, ông ấy chưởng muỗng nổi tiếng cả vùng này luôn đấy, đảm bảo khách khứa ai nấy ăn xong cũng tấm tắc khen ngon hết lời.”
“Nhanh lên, nhanh lên! Nồi tới rồi!” Cậu Ba bê một cái nồi sắt cực lớn, vội vã bước vào từ cửa. Cậu Hai thấy vậy liền kéo Tô Nhuyễn sang một bên. Lúc đặt chiếc nồi nặng trịch xuống, Cậu Ba lỡ tay dùng sức hơi mạnh, khiến một viên gạch rơi lộp bộp.
Cậu Hai làu bàu mắng: “Mày không thể cẩn thận một chút được à, lúc nào cũng hấp tấp bộp chộp thế hả!”
Cậu Ba cười hì hì đáp: “Anh cứ đắp lại là được chứ gì, em có làm sập bếp của anh đâu mà lo.”
Cậu Hai liếc xéo lại: “Mày còn muốn làm sập à? Nếu mày làm sập được thì tao sẽ gọi mày bằng anh.”
Cậu Ba xoa xoa hai tay, hăm hở muốn thử: “Thật không? Nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé!”
Cậu Cả vừa bê một cái bàn tới, thấy vậy vừa cười vừa mắng: “Hai đứa cộng lại cũng gần chín mươi tuổi đầu rồi đấy, mau nhanh tay nhanh chân lên! Phông rạp với bàn ghế người ta đã mang tới cả rồi, mau qua giúp đỡ đi.”
Cậu Hai và Cậu Ba nghe thấy thế liền ngậm tăm, lập tức chạy ào ra ngoài.
Tô Nhuyễn nhìn bóng lưng hai người mà không nhịn được bật cười.
Rửa mặt xong, ăn bữa sáng đơn giản, người làm giúp cũng lần lượt kéo đến.
Mặc dù đã có đầu bếp chính lo liệu, nhưng những việc lặt vặt như rửa rau, thái rau thì vẫn cần mọi người cùng nhau hợp sức làm. Hôm nay họ phải chuẩn bị sẵn các loại nguyên liệu, món nào cần sơ chế thì cứ thế mà làm trước, để sáng mai đầu bếp chỉ việc bắt tay vào nấu nướng.
Chị dâu Quế Hoa xách theo hai con d.a.o sáng loáng bước vào: “Hôm nay để tôi thái rau cho, mấy món khoai tây thì cứ giao cho tôi lo.”
Chị ấy nhìn chiếc bàn dài đặt trước cửa bếp: “Vẫn thiếu thớt à? Không có chỗ ngồi để thái rồi.”
Chị ấy vừa dứt lời, Thím Hồ và con trai bà ấy đã bê chiếc thớt gỗ lớn vào phòng: “ Tôi biết ngay mấy cô lại quên mà. Suốt ngày chỉ nhớ cầm dao, quên mất cái chày cán bột. May mà có tôi nhớ đấy chứ!”
Có mấy thím khác trong thôn, tay cắp chày cán bột dưới nách đi sau, vừa cười vừa đùa: “Bà đang mắng tôi đấy hả?”
Mọi người lập tức cười nói rộn ràng, vừa trêu chọc lẫn nhau, vừa nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Chỉ trong chốc lát, phòng bếp đã trở nên sôi nổi, náo nhiệt lạ thường.
Tô Nhuyễn nhìn mọi người vui vẻ tươi cười, tiếng trêu đùa cứ thế vang bên tai không dứt, trong lòng cô chợt ngỡ ngàng. Cô nhớ lại cảnh tượng kiếp trước trong căn bếp lạnh lẽo ấy, khiến sau khi trọng sinh cô vô cùng chán ghét khu vực này. Ấy vậy mà, bây giờ chỉ đơn giản là thay đổi người phụ trách, tất cả lại trở nên ấm áp, dễ thương đến lạ lùng.