Khoảng mười một giờ, một đoàn người đông đúc, cuồn cuộn xuất hiện trước cổng làng Tô Gia Câu. Đó là những người thân khác bên nhà họ Lý kéo tới, có Mợ Cả, Mợ Hai, Mợ Ba, cùng vài người anh chị em họ hàng. Nhất thời Tô Nhuyễn chưa thể nhận ra ai với ai, may mà có Ngôn Thiếu Thời ở bên cạnh giới thiệu giúp cô.
Sau khi vội vàng chào hỏi làm quen một lượt, Tô Minh Nguyệt và họ hàng thân thích khác bên nhà họ Tô cũng tới. Bà cụ Tô gọi Tô Nhuyễn ra ngoài chào hỏi, Mợ Cả dịu dàng nói: “Cháu mau đi làm việc của mình đi, không cần bận tâm đến các mợ đâu.”
Nói xong, bà ấy dẫn mọi người ra ngoài, trực tiếp xắn tay áo vào việc. Người cậu họ đầu bếp kia đã đến rồi, còn rất nhiều việc cần nhanh chóng hoàn tất.
Anh chị họ lớn tuổi hơn giúp đỡ dựng rạp, còn mấy đứa nhỏ thì được Ngôn Thiếu Thời dẫn đi chơi khắp nơi.
Sau khi rót nước mời bạn bè, họ hàng bên nhà họ Tô xong xuôi, thấy bên này đã có Tô Văn Sơn và bà cụ Tô tiếp chuyện, Tô Nhuyễn liền đi ra ngoài.
Cô thà ngồi rửa rau, hóng chuyện bát quái với các thím các chị trong thôn, còn hơn phải ngồi nghe người nhà họ Tô than phiền về nhà họ Lý, dù là bóng gió hay nói thẳng.
Ngược lại, những người đến giúp lại có ấn tượng vô cùng tốt với gia đình nhà họ Lý. Có chị dâu nói: "Tô Nhuyễn, gia đình bên ngoại của cháu đúng là có phúc khí."
Chị dâu Quế Hoa ngồi bên cạnh vừa thái rau vừa cười nói: "Mấy cô không thấy cái cách người ta đối nhân xử thế sao? Gia đình như thế này mà không phát đạt mới là lạ đấy."
Nói rồi chị ấy lại thở dài: "Trước kia chỉ nghe người ta nói đến gia phong tốt đẹp, bây giờ xem như được chính mắt nhìn thấy một phen rồi. Mấy cô nhìn ba ông cậu của Tô Nhuyễn mà xem, ai nấy đều rất có tình có nghĩa."
"Mấy cô con dâu kia nữa, hôm nay toàn bộ đều kéo nhau sang đây giúp đỡ."
Có người chen vào: "Thì đang ở ngoài mà, chẳng lẽ để người ta chê cười?"
"Cái này thì chưa chắc đâu nhé." Chị dâu Quế Hoa rướn cổ, hạ giọng nói: "Nhớ ngày Tô Thanh Thanh kết hôn không? Đỗ Hiểu Hồng ở tận huyện thành đó, đâu có thèm về giúp đâu. Mấy cô có nhớ bà ta về lúc nào không?"
Mọi người lập tức phì cười: "Người như Đỗ Hiểu Hồng chỉ về để ăn trực thôi, giúp đỡ thì..."
Chị dâu Quế Hoa nói tiếp: "Tô Minh Nguyệt cũng là cô ruột của con bé mà, hai vợ chồng cô ấy thì sao?"
Tất nhiên cũng chỉ xem mình là khách thôi, y hệt như hôm nay.
Ai nấy đều đồng tình với lời chị dâu Quế Hoa. Nếu thật sự giả vờ đoàn kết, hoàn toàn có thể đợi ngày mai tới ăn tiệc, tặng quà mừng là được, cần gì phải chạy từ xa đến đây để chịu đựng thái độ của người nhà họ Tô.
"Còn không phải sao, người lớn không nhìn ra, nhìn trẻ con chẳng lẽ không biết? Mấy đứa nhỏ, đứa lớn hơn mười tuổi, đứa bé bảy tám tuổi, nhưng đứa nào đứa nấy đều thân thiết lạ."
Lúc bọn họ đang trò chuyện thì Tô Minh Nguyệt đi cùng một vị thím bên họ khác tới: "Nhuyễn Nhuyễn." Tô Minh Nguyệt gọi cô.
Tô Nhuyễn mỉm cười: "Cô út."
Tô Minh Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, sau đó hỏi cô: "Mấy cậu của cháu có ghét bỏ cháu không?"
Câu hỏi này làm Tô Nhuyễn phì cười. Ánh mắt cô đảo qua đám người nhà họ Lý đang bận rộn, sau đó nhìn sang Tô Minh Nguyệt, cười nói: "Sao có thể chứ, nếu ghét bỏ cháu, bọn họ còn chịu khó giúp cháu lo liệu tiệc cưới giữa trời lạnh thế này sao? Cứ khoanh tay làm khách không phải sướng hơn sao?"
Tô Minh Nguyệt vô thức rụt tay ra khỏi túi áo, khẽ hắng giọng một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt rau cùng mọi người.
Còn vị thím bên họ khác kia lại không nhúc nhích, chỉ hỏi Tô Nhuyễn: "Lễ hỏi của cháu thật sự tận ba vạn hả? Mẹ cháu thật sự không lấy một đồng nào?"
Ẩn ý trong câu nói là mấy người cậu kia đều sốt sắng giúp đỡ chỉ vì số tiền lễ hỏi.
Tô Nhuyễn nói: "Mẹ cháu còn cho thêm ba ngàn tệ để mua căn hộ đó, còn nội thất và trang trí đều do mấy cậu cháu tự bỏ tiền túi ra mà sắm sửa."
Chị dâu Quế Hoa cười nói: "Mấy cậu đều đã giúp như thế rồi, vậy cô ruột như Minh Nguyệt định thêm cho cháu gái mình thứ gì đây?" Không tặng đồ thì thôi, còn chạy tới gây khó chịu cho người ta.
Sắc mặt Tô Minh Nguyệt lập tức sa sầm, người thân thì toàn tặng năm mươi tệ, còn cho thêm cái gì nữa chứ.
Chắc là vị thím bên họ khác kia có quan hệ không tồi với Tô Minh Nguyệt, bà ta lập tức chữa cháy: "Chẳng phải cô út lo cháu chịu ấm ức bên nhà họ Lý hay sao?"
Tô Minh Nguyệt vội vàng hùa theo: " Đúng vậy, không chỉ cô, từ khi cháu rời đi, cha và bà nội cháu đều khó chịu mãi không thôi."
“Con bé Thanh Thanh kia cũng biết lỗi rồi, vì cháu suýt chút nữa đã liều mạng với nhà họ Võ, còn trực tiếp tố cáo bọn họ. Nghe nói Võ Đại Minh sẽ phải "ăn cơm tù mọt gông", còn Võ Thắng Lợi thì khó mà ra ngoài cả đời.”
“Bố cháu cũng hối hận lắm, đã đuổi Đỗ Hiểu Hồng về nhà mẹ đẻ rồi. Cháu không thấy ông ấy lo lắng cho cháu đến mức tóc đã bạc đi nhiều sao? Bà nội cũng luôn miệng nhắc đến cháu, lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, sợ cháu phải chịu uất ức.”
Người thím họ kia tiếp lời: “Thật sự đối xử tốt với cháu à? Cho dù người mẹ ruột của cháu là người thân thật, nhưng người ta đã có con riêng, mấy người cậu bên đó cháu cũng chưa từng gặp mặt…”
Bà ta còn chưa dứt lời, tiếng chửi đanh đá của Tô Minh Phong đột nhiên vọng vào từ ngoài cửa: “Cô ta là con hoang, là con hoang!”
Ngay lập tức, giọng Ngôn Thiếu Thời cũng phẫn nộ không kém: “Mày mắng chị tao thêm một câu nữa xem, tao đánh c.h.ế.t mày!”
Tô Minh Phong gào lên: “Đây là nhà tao, lũ chúng mày và cái con hoang kia cút hết ra khỏi đây!”
Ngôn Thiếu Thời nổi cơn tam bành: “Tưởng chúng tao thèm cái nhà rách của mày lắm chắc! Chị gái tao bị mẹ mày hại đến thê thảm, mẹ mày còn ác độc hơn mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết! Là phù thủy xấu xa nhất thiên hạ!”
“Mày dám mắng ông à, tao g.i.ế.c mày!”
Ngay sau đó, tiếng ẩu đả và la hét của bọn trẻ vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người. Ai nấy đều vội vàng chạy ra xem.