Vì quá bất bình với diễn biến câu chuyện mà tác giả đã xây dựng, Tô Thanh Thanh, khi còn là một người đọc, đã phẫn nộ nguyền rủa tác giả, sau đó bỗng chốc thấy mình đang sống trong chính cuốn tiểu thuyết này.
Có lẽ vì cô ta nguyền rủa quá độc ác, cho nên không trực tiếp xuyên đến thời đại của nam nữ chính, mà xuyên về thế hệ trước đó, bằng vai phải lứa với cha mẹ nam nữ chính, thậm chí nam nữ chính còn chưa chào đời.
Có điều tin tức về đời cha mẹ thật sự quá ít, vốn dĩ họ không xuất hiện nhiều, đều chỉ dùng cha Lộc mẹ Lộc để xưng hô, cho nên dù Tô Thanh Thanh có liều mạng nhớ lại nội dung trong sách cũng không nghĩ ra được tin tức nào hữu dụng.
Mãi cho tới khi nhà họ Lộc tới cầu hôn.
Họ Lộc, còn từng đi lính, thời trẻ bị tê liệt, bị người ta ghét bỏ, tính tình tàn nhẫn lạnh lẽo, không ai dám chọc, chỉ khi ở bên vợ và con gái mới dịu dàng tình cảm, tất cả những điều này đều trùng khớp với tin tức về cha của nữ chính.
Bởi vậy Tô Thanh Thanh cho rằng Lộc Minh Sâm là cha của nữ chính, cho nên đối phương bị liệt không chỉ sẽ khỏe lại, tương lai còn trở thành tướng quân cực kỳ có uy vọng. Vì thế cô ta đã không từ thủ đoạn để cướp đoạt mối hôn sự này.
Nhưng mà cuối cùng mọi chuyện lại không được thuận lợi.
Lộc Minh Sâm không phụ thanh danh tàn nhẫn lạnh lùng, hôn sự này do người lớn nhà họ Lộc tự tiện quyết định, căn bản anh không chấp nhận.
Hơn nữa bản thân anh là quân nhân, chỉ cần anh không chịu viết báo cáo kết hôn, dù bà cụ nhà họ Lộc dùng cái c.h.ế.t để ép buộc cũng không thể ép anh thành thân.
Khi đó Tô Thanh Thanh không muốn buông tay, vẫn luôn đi theo như tùy tùng tới bệnh viện muốn chăm sóc Lộc Minh Sâm, dùng hành động để "cưa đổ" đối phương. Kết quả sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên cô ta lại sợ hãi Lộc Minh Sâm, không dám chạy tới lượn lờ trước mặt anh nữa.
Vân Chi
Cuối cùng gả cho Lộc Minh Quân, em họ của Lộc Minh Sâm.
Tô Nhuyễn vẫn nhớ rõ, khi đứng trước giường bệnh nhắc tới Lộc Minh Sâm, ánh mắt Tô Thanh Thanh vẫn tràn đầy sợ hãi: "Anh ta không phải nam chính, anh ta là vai ác, là vai ác lớn nhất thế giới này!"
Tóm lại, dựa theo cách nói của Tô Thanh Thanh, sau khi xảy ra chuyện khiến cô ta sợ hãi kia, cô ta mới nhận ra Lộc Minh Sâm chính là vai ác không có tình người, Lộc Minh Quân mới là cha ruột của nữ chính.
Lộc Minh Quân có phải cha ruột của nữ chính hay không, Tô Nhuyễn không biết, bởi vì đời trước Tô Thanh Thanh lăn lộn lâu như vậy, vẫn không thấy cô ta trở thành phu nhân tướng quân.
Bây giờ cô ta dám quyến rũ Hoắc Hướng Dương không kiêng nể gì như vậy, vì biết hôn sự với nhà họ Lộc rất dễ từ hôn, thậm chí Lộc Minh Sâm chủ động nói ra thì nhà họ Lộc còn đuối lý.
Còn chuyện không có Hoắc Hướng Dương, Tô Nhuyễn phải làm sao bây giờ? Cô ta từ hôn rồi Tô Văn Sơn có đẩy Tô Nhuyễn ra lần nữa hay không? Cô ta không thèm quan tâm. Cô ta chỉ cần bản thân thoải mái, bản thân sống tốt là được rồi.
Tô Nhuyễn cúi đầu may vá thành thạo, bắt nạt cô còn muốn toàn thân lui ra ngoài sao?
Vẫn coi cô là quả hồng mềm ngây thơ dễ nắn bóp năm đó à?
Nhìn đống dây buộc tóc đã may xong trong tay, Tô Nhuyễn thỏa mãn gật đầu, vậy thì cô bắt đầu thu tiền lãi từ Tô Văn Sơn đi thôi!
Đến trưa Tô Nhuyễn nghỉ ngơi một lát, chờ giờ lành đến cô cố ý chọn một bộ quần áo tươm tất, mang theo tất cả số dây buộc tóc mình làm được lên huyện.
Đi qua con đường xi măng đầy ổ gà, hai bên là những nếp nhà xám xịt, cô đạp xe thẳng tới trung tâm bách hóa Phượng Hoàng, cũng là khu vực náo nhiệt nhất trong huyện Khai Vân này.
Không ít người trẻ tuổi đi làm, sau khi tan tầm dù không muốn mua gì cũng đều tới đây đi dạo, ngắm nghía cho khuây khỏa.
Mục đích của Tô Nhuyễn cũng nằm ở nơi này.
Cô chọn một góc sạch sẽ phía ngoài cửa hàng bách hóa, trải tấm bạt đã chuẩn bị sẵn xuống đất, rồi phủ thêm một tấm vải thô màu sẫm. Sau đó, cô cẩn thận lấy ra những chiếc dây buộc tóc, phân loại và sắp xếp chúng theo màu sắc, chờ đợi khách hàng ghé qua.
Vào những năm 90, đất nước ta vừa thoát ly khỏi nền kinh tế bao cấp chưa được bao lâu, khu vực này chưa thể phát triển rực rỡ như các thành phố phía nam. Huyện Khai Vân, một huyện thành nhỏ ở miền Bắc, vẫn còn lưu giữ những tư tưởng của mấy năm về trước. Việc bày bán hàng rong ngoài vỉa hè vẫn bị không ít người dè bỉu là "đầu cơ trục lợi".
Trong tiềm thức của bà con nơi đây, buôn bán vặt vãnh ngoài đường là một công việc kém sang. Bán đồ ăn thức uống hoặc những món nông dân tự tay làm ra thì còn chấp nhận được, chứ những thứ khác thì khó mà nói.