So với quần áo và trang sức rực rỡ muôn màu của những năm sau này, hàng hóa trong cửa hàng Bách hóa Phượng Hoàng thời bấy giờ kiểu dáng còn rất hạn chế.
Chính vì việc bày bán hàng rong bị coi là đầu cơ trục lợi, nên ở huyện Khai Vân này rất ít tiểu thương dám mở sạp vỉa hè. Ngay cả cán bộ phụ trách quản lý trật tự cũng chưa có đội ngũ riêng, càng khỏi nói đến đối thủ cạnh tranh. Tóm lại, việc bày hàng ra bán vào thời kỳ này có lợi thế vô cùng lớn.
Sau bốn giờ chiều, khu vực quanh cửa hàng bách hóa bắt đầu đông người qua lại hơn. Sạp hàng rực rỡ sắc màu của Tô Nhuyễn nằm nổi bật giữa những quầy bán đồ ăn vặt, hút mắt người đi đường.
Cô chẳng chút ngượng ngùng, nhìn thấy mấy cô gái trẻ tuổi liền cất tiếng gọi lớn: “Mấy cô em gái xinh đẹp ơi, ghé vào xem một chút đi! Dây buộc tóc đang thịnh hành ở miền Nam đây, có thể thử ngay đấy!”
Trên đường phố tấp nập, cách xưng hô mới mẻ của Tô Nhuyễn vừa vang lên đã khiến ba cô gái trẻ đi cùng nhau bật cười khúc khích, rồi cùng kéo nhau đến sạp hàng của cô: “Cô bán thứ gì vậy?”
“Dây buộc tóc đó.” Tô Nhuyễn mỉm cười, khoe mái tóc của mình: “Là kiểu dáng đang thịnh hành ở miền Nam, tôi dám chắc các cô chưa từng thấy ở huyện mình đâu.”
Không thể phủ nhận, chính Tô Nhuyễn là một chiêu bài quảng cáo sống. Mái tóc đen nhánh của cô được buộc gọn gàng sau gáy, dùng chiếc dây buộc tóc hoa nhí màu lam cuốn lên, khiến nhan sắc kiều diễm vốn dĩ đã hút hồn nay lại càng thêm vài phần tươi mát, thanh nhã, khiến người ta không thể không ngoái nhìn thêm vài lần.
Chẳng ai có thể cưỡng lại sức hút của cái đẹp, đặc biệt là những cô gái trẻ. Ba người kia không hẹn mà cùng dừng bước.
Tô Nhuyễn cười tươi giới thiệu với các cô: “Loại dây dài này buộc tóc đuôi ngựa thì đẹp tuyệt vời, còn dây ngắn hơn một chút có thể dùng để búi tóc cao…”
“Búi tóc ạ?”
Thiếu chút nữa Tô Nhuyễn đã quên mất, hiện giờ đa phần các cô gái tóc dài ở huyện thành vẫn chỉ quen buộc tóc đuôi ngựa hoặc tết tóc quai chèo mà thôi.
“Để tôi búi thử cho một cô nhé.” Tô Nhuyễn chủ động giúp một người búi tóc, chọn chiếc dây buộc tóc caro màu hồng nhạt thắt lên cho cô ấy.
Tóc búi là một kiểu tóc vô cùng tiện dụng và dễ phối hợp. Với những cô gái có vẻ ngoài dịu dàng, thanh tú, kiểu tóc này sẽ làm lộ ra nét hoạt bát, tinh nghịch. Bạn bè của cô gái vừa được búi tóc xong liền tức thì khen ngợi: “Không tệ chút nào, rất xinh đẹp đấy!”
“Vậy bán thế nào đây cô?”
Tô Nhuyễn đáp: “Loại chỉ có màu sắc và hoa văn này thì bốn hào một cái, mua ba cái tính một đồng. Còn loại có đính thêm vật trang trí thì sáu hào một cái, hai cái tính một đồng.”
Hôm nay, khi lục lọi trong hòm quần áo cũ, Tô Nhuyễn đã tìm được không ít vải ren lụa mỏng, nơ con bướm, cùng đủ thứ vật trang trí nhỏ linh tinh mà bà nội Tô đã tích cóp. Cô khéo léo khâu thêm chúng vào dây buộc tóc, nhờ vậy có thể bán được giá cao hơn một chút.
Mặc dù bây giờ mọi người vẫn còn khá tiết kiệm, nhưng đối với những cô gái trẻ đã đi làm và có tiền công riêng, việc chi tiêu cho mấy món đồ xinh xắn như thế này vẫn rất dễ dàng. Ba cô gái thương lượng một lát, sau đó quyết định góp một đồng để mua mỗi người một chiếc, rồi cùng ngồi xổm xuống lựa chọn cẩn thận.
Việc buôn bán có quy luật riêng của nó, chỉ cần có một người dừng chân ghé sạp hỏi han, lập tức sẽ thu hút những người hiếu kỳ khác.
Tô Nhuyễn vốn khéo ăn khéo nói, lại thêm đôi tay thoăn thoắt, cô vừa nhiệt tình giới thiệu món hàng vừa nhanh nhẹn búi tóc giúp một cô gái. Kinh nghiệm mấy năm buôn bán hàng thời trang ở kiếp trước giờ đây được cô vận dụng thuần thục. Chỉ cần lướt qua ánh mắt khách hàng, cô đã có thể nhận định kiểu tóc nào hợp với họ, kết hợp cùng chiếc dây buộc ra sao cho phải.
Người có khí chất dịu hiền thì búi tóc thấp, ai hoạt bát nhanh nhẹn thì búi tóc cao, những cô nàng đáng yêu thì buông xõa nửa đầu, còn muốn trông đài các hơn thì buộc đuôi ngựa thanh lịch.
Hầu hết các vị khách đều hoan hỉ ra về, ai nấy đều mãn nguyện với món đồ mới tậu. Sau đó, khi thấy những chiếc dây buộc tóc vơi dần, mọi người lo sợ món mình ưng ý sẽ lọt vào tay người khác, nên không còn chần chừ gì nữa. Cứ thế, chỉ trong chốc lát, Tô Nhuyễn đã bán hết sạch số hàng mang theo.
Trong số những người ghé sạp, có một vị khách bỗng nhận ra cô: “Ấy, cô chẳng phải con gái của ông cục trưởng Tô đấy ư?”
Tô Nhuyễn ngước lên, bộ dạng ngây thơ vô số tội: “Tô Văn Sơn ấy ạ? Phải, ông ấy chính là cha tôi.”
Tô Nhuyễn giả lơ, làm như không thấy vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của đối phương, cũng chẳng màng những tiếng xì xào bàn tán xung quanh, chỉ chăm chú đếm tiền, mặt mày hớn hở.
Sau đó, dường như còn có vài người cố ý ghé qua để nhìn mặt cô. Tô Nhuyễn vẫn vờ như không hay biết, tiếp tục nhiệt tình mời chào hàng hóa.
Khi nghe thấy những tiếng “Tô Văn Sơn”, “Cục trưởng Tô” xì xào bàn tán vọng tới, Tô Nhuyễn khẽ rũ mi, giấu đi ánh cười tinh quái nơi đáy mắt.
Cha già thân mến, con gái cưng của cha sắp sửa tới đây rồi!