Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 18: Kém tế nhị

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sạp hàng hôm nay buôn bán khá chạy, Tô Nhuyễn đang hào hứng mời chào, bỗng nghe thấy một giọng nói đầy vẻ ngập ngừng vọng lại từ bên cạnh: “Tô Nhuyễn đấy ư?”

Tô Nhuyễn ngước lên, nhận ra đó chính là Hoắc Hướng Mỹ, người mà cô mới gặp hôm qua.

“Thật là chị ư?” Hoắc Hướng Mỹ liếc nhìn sạp hàng của Tô Nhuyễn, khẽ nhíu mày, bộ dạng như thể có chút mất mặt: “Sao chị lại phải ra ngoài bán hàng thế này?”

Tô Nhuyễn chỉ mỉm cười, quay sang giới thiệu dây buộc tóc cho một vị khách vừa ghé, hoàn toàn lờ đi Hoắc Hướng Mỹ.

Hoắc Hướng Mỹ ngập ngừng đôi chút, nhưng rồi vẫn nhanh chân chạy đến trước sạp chọn hai chiếc, hỏi nhỏ: “Chị Nhuyễn, hai cái này chị bán giá bao nhiêu?” Dù cố tỏ ra ân cần, giọng cô ta vẫn không giấu được vẻ dò xét.

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn hai chiếc Hướng Mỹ vừa chọn, chúng đều là loại có thêu thêm viền ren tỉ mỉ. Cô vừa thối tiền lẻ cho khách, vừa tranh thủ đáp: “Cô ưng hai chiếc này à? Vậy đưa tôi một đồng là đủ rồi.”

Hoắc Hướng Mỹ sững sờ, hiển nhiên không ngờ Tô Nhuyễn lại thật sự tính tiền mình. Ngay lập tức, khuôn mặt cô ta sa sầm.

Chỉ nhìn qua là Tô Nhuyễn đã đoán được đối phương đang nghĩ gì trong bụng. Nói đến đây mới nhớ, trước khi Hoắc Hướng Dương xuôi phương Nam làm ăn, gia đình họ Hoắc vẫn còn nghèo kiết xác. Sức khỏe của mẹ Hoắc cũng chẳng khá khẩm là bao, phải uống thuốc triền miên mười mấy năm trời, khiến nhà cửa nợ nần chồng chất.

Hoắc Hướng Mỹ từ nhỏ đã mắc tật tham vặt, lớn lên vẫn không tài nào sửa đổi được. Cái thói thích chiếm lợi lộc nhỏ nhặt của người khác đã ăn sâu vào cốt cách cô ta.

Kiếp trước, dựa vào danh nghĩa em chồng, sau khi đỗ đại học, những thứ khác chưa kể, chỉ riêng quần áo bốn mùa và nội y, tất thảy đều do Hoắc Hướng Dương mua sắm. Cô ta còn hùng hồn tuyên bố: anh trai mình mở cửa hàng quần áo, việc gì cô ta phải ra ngoài mua sắm chi cho mất công?

Vì chuyện này, Tô Nhuyễn đã không ít lần tức giận đến sôi máu.

Không phải cô tiếc tiền hay keo kiệt, mà là cô ghét cái thói tham lam vặt vãnh, không biết điểm dừng của loại người này.

Cô bằng lòng cho đi, cho bao nhiêu cũng không tiếc nuối. Nhưng nếu bị ai đó vươn tay vòi vĩnh hay ép buộc, vậy thì xin lỗi, một đồng xu cũng đừng hòng có được.

Cũng giống như bây giờ, bản thân cô vẫn đang ở cái cảnh nghèo xơ nghèo xác, phải tự thân xoay sở.

Hoắc Hướng Mỹ nắm chặt hai chiếc dây buộc tóc trong tay. Thấy Tô Nhuyễn quả thực muốn tính tiền, cô ta không khỏi ấm ức nói: "Chị Nhuyễn, hôm nay anh trai em còn gặp phải chị Thanh Thanh đó. Anh trai em đưa chị ấy đến nhà ga. Hôm qua hai người nói chuyện khá vui vẻ, không ngờ hôm nay đã gặp lại."

Trong bụng, cô ta thầm nghĩ: Thế nên còn không mau chạy tới nói đỡ cho tôi đi, để tôi nói tốt về cô trước mặt anh trai mình.

Mí mắt Tô Nhuyễn cũng chẳng buồn nhấc lên, hờ hững đáp: "Vậy thì hai người họ quả là có duyên đấy. Hôm qua chị Thanh Thanh của cô đã nhìn trúng anh trai cô rồi, cho nên hôm nay mới đi sớm như vậy, muốn tới nhà họ Lộc từ hôn."

"Đợi thêm khoảng thời gian nữa, có lẽ cô ta chính là chị dâu của cô rồi."

Hoắc Hướng Mỹ trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Không để ý đến Hoắc Hướng Mỹ, Tô Nhuyễn đưa ra lời khuyên cho cô gái đang chăm chú chọn dây buộc tóc bên cạnh: "Da cô trắng, dùng màu nổi càng đẹp hơn."

Thấy Hoắc Hướng Mỹ vẫn nắm chặt dây buộc tóc không buông, Tô Nhuyễn cười nói: "Hai chiếc này không hợp với cô đâu, trông hơi dừ." Sau đó chọn một chiếc kẻ caro đưa cho cô ta: "Cô còn nhỏ tuổi, dùng cái này nhìn đẹp mắt hơn."

Lúc này Hoắc Hướng Mỹ mới không tình nguyện buông hai chiếc dây buộc tóc trong tay xuống, đổi sang cái Tô Nhuyễn đưa cho mình. Trong lòng cô ta thầm nghĩ Tô Nhuyễn thật keo kiệt, không nỡ cho cái đắt tiền, lại dùng cái này để đuổi cổ mình đi.

Kết quả lại nghe thấy Tô Nhuyễn nói: "Cái này bốn hào."

Hoắc Hướng Mỹ:……

Dù sao cô ta vẫn còn trẻ, xung quanh đều là các cô gái cùng độ tuổi, không tiện giở trò mặt dày, đành phải không tình nguyện đưa cho Tô Nhuyễn năm hào tiền duy nhất trên người.

Tô Nhuyễn cười tủm tỉm, tìm một hào tiền trả lại cho cô ta: "Thích thì lần sau lại tới nhé."

Hoắc Hướng Mỹ cầm một cái dây buộc tóc, ôm cục tức lộn ruột về nhà.

Lúc này Hoắc Hướng Dương và mẹ Hoắc cũng vừa về tới cửa, thấy dáng vẻ tức giận thở phì phì của em gái, Hoắc Hướng Dương cười hỏi: "Lại giận dỗi chuyện gì vậy?"

Hoắc Hướng Mỹ tức tối nói: "Còn không phải vì Tô Nhuyễn kia sao!"

Hoắc Hướng Dương lập tức quan tâm: "Cô ấy làm sao? Em tới Tô Gia Câu à?"

"Không phải." Hoắc Hướng Mỹ khinh thường nói: "Chị ta bày hàng vỉa hè ở trước cửa trung tâm bách hóa Phượng Hoàng, đang bán đồ ở đó. Anh! Anh mau đi ngăn cản chị ta đi, em không muốn có chị dâu là người buôn bán đầu cơ đâu."

Dù sao Hoắc Hướng Dương cũng từng làm thuê ở phía nam hai năm, trong lòng không hề kỳ thị chuyện Tô Nhuyễn bày hàng vỉa hè, chỉ có chút bất ngờ: "Cô ấy bán thứ gì?"

Hoắc Hướng Mỹ tức giận đưa dây buộc tóc trong tay cho hai người xem: "Bán cái này, bán chát lắm, bốn hào một cái lận. Mà còn đòi con trả tiền, đúng là không biết ý tứ gì hết."

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 18: Kém tế nhị