Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 19: Phân tích giảng giải

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hoắc Hướng Mỹ càng nghĩ càng hậm hực. Số tiền tiêu vặt bấy lâu tích góp được, tự dưng lại mất đi một khoản oan uổng. Nhớ tới lời Tô Nhuyễn nói về Tô Thanh Thanh, cô ta lập tức nói: "Anh, em cảm thấy chị Thanh Thanh tốt hơn Tô Nhuyễn kia nhiều, anh cưới chị Thanh Thanh đi."

Hoắc Hướng Dương bật cười: "Nói hươu nói vượn cái gì thế, Tô Thanh Thanh nhà người ta đã đính hôn rồi."

"Chị ấy đã lên thành phố từ hôn."

Hoắc Hướng Dương và mẹ Hoắc đều sửng sốt.

"Là Tô Nhuyễn nói." Nhắc tới chuyện này Hoắc Hướng Mỹ lập tức hưng phấn: "Chị ta nói hôm qua khi xem mắt Tô Thanh Thanh đã nhìn trúng anh, muốn gả cho anh, nên hôm nay đã lên thành phố từ hôn rồi."

Trong lúc nhất thời tâm trạng của Hoắc Hướng Dương rất phức tạp. Tuy rằng anh ta thích Tô Nhuyễn hơn, nhưng mà Tô Thanh Thanh có thể vì mình mà làm tới mức này, trong lòng anh ta vẫn thấy có chút rung động…

Khi anh ta vẫn còn đang băn khoăn, mẹ Hoắc đã kiên định nói: “Đừng nói lời hồ đồ, chín phần mười là con Tô Nhuyễn giận hờn nên nói vậy thôi.”

“Kể cả là thật đi chăng nữa, thì con bé Tô Thanh Thanh ấy cũng chẳng phải loại hiền lành gì!”

Hoắc Hướng Mỹ hơi bất ngờ: “Mẹ, không phải hôm qua mẹ rất ưng chị Thanh Thanh sao?”

“Nó đâu phải con dâu mẹ, mẹ bận tâm tới nó làm gì?”

Mẹ Hoắc hỏi lại Hoắc Hướng Mỹ: “Để mẹ hỏi con nhé, nếu hôm con đi xem mắt, Hướng Lệ lại trang điểm xinh đẹp hơn con, hoạt bát hơn con, chuyên cướp lời con nói chuyện, còn dùng đủ cách để quấn lấy đối tượng của con, con cảm thấy Hướng Lệ có tốt không?”

Hoắc Hướng Mỹ trợn tròn mắt: “Ý mẹ là, con Thanh Thanh ấy mặt dày vô sỉ?”

Cô bé lập tức bừng tỉnh: “Thế thì hôm qua là Tô Thanh Thanh bắt nạt Tô Nhuyễn ư? Cố tình ve vãn anh con ngay trước mặt người ta?”

Hoắc Hướng Dương bật cười: “Em nghĩ nhiều rồi, con bé Thanh Thanh nhà người ta vốn dĩ tính tình chỉ hoạt bát chút thôi, còn Tô Nhuyễn thì bản tính trầm lặng chẳng thích nói chuyện, hồi còn đi học cấp ba, con bé đã như thế rồi.”

Vốn dĩ mẹ Hoắc không muốn nói kỹ càng, dù sao Tô Thanh Thanh có ve vãn con trai bà thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới đại sự, còn có thể khiến con Tô Nhuyễn kia có chút lo lắng mà sốt sắng hơn.

Nhưng nếu Tô Thanh Thanh có ý định gả tới đây, mẹ Hoắc chắc chắn sẽ không để yên đâu.

“Ngày hôm qua hai đứa không nghe cái bà thím Hai của con bé nói gì à? Từ hồi lên ba, con bé Tô Nhuyễn đã bị cha ruột ném cho bà cụ Tô nuôi nấng, chẳng thèm ngó ngàng tới. Bây giờ cha con bé giờ là cục trưởng cục giáo dục, hiển nhiên điều kiện gia đình cũng không phải hạng xoàng, thế mà từ trước tới nay, con bé chưa từng được ở lại thị trấn dù chỉ một ngày.”

“Người đời vẫn bảo, có mẹ kế ắt có cha dượng, nhìn con Đại Nữu nhà hàng xóm thì rõ rành rành rồi còn gì?”

“Hôm Tô Nhuyễn xem mắt, cái bà thím Hai của con bé cứ lôi kéo chúng ta, không cho một ai nói chuyện tử tế với con Tô Nhuyễn, vốn dĩ mẹ chỉ nghĩ là nhị phòng của nhà họ Tô không muốn thấy Tô Nhuyễn có được cuộc sống tốt, ai mà ngờ, bọn họ lại có tâm tư đó…”

Nghĩ đến ngày hôm qua, Tô Nhuyễn vẫn luôn yên tĩnh, ngoan ngoãn chỉ đứng làm nền, trong lòng Hoắc Hướng Dương đột nhiên vô cùng hụt hẫng, cũng thoáng chút áy náy trong lòng. Chẳng trách ngày hôm qua đến cuối buổi cô ấy lại có thái độ như vậy, hóa ra là vì biết chuyện không thành nên mới ra cái dáng vẻ chẳng màng gì đó.

Mẹ Hoắc thấy con trai đã mềm lòng, lại nói tiếp: “Tô Thanh Thanh đính hôn rồi mà còn dám cứ liếc mắt đưa tình với con, như vậy nếu gặp được người ngon hơn, thì có khi nó lại tiếp tục liếc mắt đưa tình với người ta thôi. Không phải loại con gái đứng đắn.”

“Đến nỗi đó sao mẹ?” Hoắc Hướng Dương vẫn theo bản năng biện giải giúp Tô Thanh Thanh một câu: “Chẳng qua đối tượng đính hôn của con bé lại là một kẻ tàn tật…”

Con gái người ta, xinh đẹp trẻ trung như vậy, ai đời lại cam lòng gả cho một người tàn tật cơ chứ? Có suy nghĩ khác cũng là chuyện thường tình.

Hoắc Hướng Mỹ cũng phụ họa: “Chị ấy tìm đâu ra người tài giỏi hơn anh trai mình cơ chứ? Con thấy nếu chị ấy mà thật lòng rút hôn ước vì anh Hướng Dương, thì nhà mình cũng nên cho chị ấy một con đường sống.”

Nói tới đây, Hoắc Hướng Mỹ lại chu môi: “Dù gì con cũng không ưa nổi con Tô Nhuyễn đó, hôm qua con đã thấy con bé cứ nói chuyện kiểu cà khịa, bóng gió với anh rồi, hôm nay lại còn đối xử với con cái kiểu đó, rõ ràng là cố tình.”

“ Đúng là cái tính kiêu căng ngạo mạn, ai mà dám trêu vào cơ chứ?”

Mẹ Hoắc liếc mắt nhìn con gái mình một cái, khinh thường: “Đất nặn còn có ba phần tính nóng, nếu là con thì mẹ e còn chẳng bằng con Tô Nhuyễn đâu.”

Hoắc Hướng Mỹ vẫn cứ hậm hực: “Dù sao con thật sự không thích chị ta.”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 19: Phân tích giảng giải