Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 173: Cản thân (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Đám du côn kia còn tưởng rằng bọn họ sắp được cho tiền, ai nấy đều tươi rói ra mặt: “Đương nhiên rồi, chúng tôi nói lời giữ lời! Mỗi người mười đồng, lập tức thả cho các anh qua đón cô dâu!”

Cậu thanh niên mặt trẻ con kia nghe vậy bật cười lớn, lập tức cất cao giọng: “Các anh em, xuống xe! Tập hợp!”

Cậu ta vừa nói xong, cửa của ba chiếc xe hơi nhỏ đều đồng loạt mở ra. Trên mỗi chiếc xe, bốn bóng người mặc quân phục màu xanh rêu nhanh chóng bước xuống.

Chiếc xe tải cuối cùng càng ấn tượng hơn, tấm bạt che được kéo phăng, hàng chục bóng người rắn rỏi, cường tráng liên tiếp nhảy xuống.

Chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, dân làng không ngừng hò reo kinh ngạc. Ngay cả mấy bà chị dâu bạo dạn nhất làng cũng bắt đầu la hét cổ vũ.

Hơn hai mươi người vừa cười đùa vừa chạy tới. Những người trên xe tải phía xa không rõ tình hình, liền hỏi vọng: “Có chuyện gì thế? Chị dâu đâu rồi?”

“Đang đón dâu.” Bùi Trí Minh chỉ tay về phía sân nhà họ Tô cách đó mấy chục mét: “Anh em, chị dâu đang ở ngay phía trước kìa!”

Sau đó, anh ta lại chỉ vào đám côn đồ đang chắn đường: “Nhiệm vụ đầu tiên để đón được chị dâu, chính là vượt qua bọn chúng.”

“Nếu ai không làm được, khiến đại ca chúng ta không đón được chị dâu, coi chừng mấy đứa đó!”

Nghe vậy, những người lính lập tức hành động. Bùi Trí Minh dẫn đầu đi về phía đám côn đồ đang đứng cùng Hoắc Hướng Dương: “Lên hết cho tôi!”

Anh ta ra lệnh nhanh như chớp, hành động còn nhanh hơn. Mấy tên côn đồ kia vẫn còn mải mê xem trò vui mới, nào ngờ hơn hai mươi người lính đã dũng mãnh lao tới trước mặt… Ấn vai, lấy đà, và bật nhảy qua đầu bọn chúng!

Hoắc Hướng Dương còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một bóng người lướt qua đầu mình. Anh ta choáng váng định nhích bước, nhưng ngay lập tức, một bàn tay khác đã ấn chặt bả vai anh ta xuống.

Hơn hai mươi người nhảy xong, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, quần áo cũng không hề xộc xệch. Trong khi đó, Hoắc Hướng Dương và đám côn đồ kia vẫn duy trì tư thế khom lưng ôm đầu, trông vô cùng chật vật.

Đám đông vây xem chỉ trỏ, cười ồ lên: “Đáng đời! Cuối cùng cũng có người trị được bọn này rồi!”

Sau đó, họ nhiệt liệt vỗ tay, hò reo cổ vũ dáng vẻ hiên ngang của những người lính.

Sắc mặt Liêu Hồng Mai tái mét. Tô Thanh Thanh cũng tức đến điên người, vội vàng chạy tới sửa sang lại quần áo cho Hoắc Hướng Dương: “Anh Hướng Dương!”

Đúng lúc ấy, chiếc jeep khởi động. Lộc Minh Sâm gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, chống cằm lướt nhìn bọn họ, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười ẩn ý.

Tô Thanh Thanh cắn chặt răng, còn Hoắc Hướng Dương thì phẫn hận nhìn theo, nhưng chỉ có thể thấy được cái gáy lười nhác của Lộc Minh Sâm.

Tô Thanh Thanh định nói gì đó với Hoắc Hướng Dương, nhưng anh ta lại vung tay gạt ra, rồi vội vàng lẫn vào trong đám đông.

Những người lính kia sau khi tiếp đất cũng không quay lại xe, mà lập tức xếp thành hai hàng, đi theo hai bên hộ tống chiếc jeep.

Chiếc jeep dẫn đầu cùng đoàn xe nhanh chóng tiến thẳng, chỉ dừng lại khi đến cổng nhà họ Tô.

Đám đông phía sau cũng nhanh chóng ùa đến, vây kín những chiếc xe như nêm, nóng lòng chờ đợi chú rể bí ẩn lộ diện.

Liêu Hồng Mai tức đến mức lông tóc dựng ngược, lập tức gân cổ nói lớn: “Mọi người tránh ra chút! Chú rể phải ngồi xe lăn đấy! Hướng Dương, mau tới giúp đỡ, đừng để chú rể ngã sấp mặt bây giờ!”

Phô trương lợi hại đến mấy thì cũng là kẻ tàn phế thôi!

Tô Thanh Thanh kéo Hoắc Hướng Dương chen về phía trước, nhìn chằm chằm vào cửa sau chiếc jeep, như thể việc Lộc Minh Sâm chật vật sẽ giúp bọn họ lấy lại thể diện, coi như hòa nhau một ván vậy.

Cuối cùng, cửa sau chiếc xe mở ra. Thay vì chiếc xe lăn như tưởng tượng, mọi người lại nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp trong bộ quân phục, nhẹ nhàng đặt xuống đất, đôi giày da bóng loáng.

Mọi người vẫn đinh ninh đó là người đi cùng, tò mò ngó nghiêng vào bên trong xe. Nhưng nhìn mãi cũng chỉ thấy người đó khom lưng bước hẳn ra ngoài, đứng thẳng tắp, vững chãi bên cạnh chiếc xe.

Người đàn ông đó cứ thế, đứng thẳng đối diện với Liêu Hồng Mai và vợ chồng Tô Thanh Thanh.

Tô Thanh Thanh kinh hãi trợn tròn mắt, bật thốt: “Sao có thể được chứ? Rõ ràng đời trước, phải một năm nữa anh ta mới có thể đứng dậy mà!”

Một tay Lộc Minh Sâm đặt trên đai lưng, tay kia thong thả chỉnh lại vành mũ, sau đó mới lười biếng liếc nhìn ba người. Ánh mắt anh đặc biệt dừng lại trên bộ đồ của Hoắc Hướng Dương, dường như mơ hồ "chậc" một tiếng đầy ẩn ý, rồi mới sải bước đi vào sân. Các anh em phía sau tự động tản ra hai bên, tạo thành một lối đi danh dự cho anh.

Đúng là khí chất ngời ngời, không ai bì kịp.

Trong sân, tiếng xôn xao lại vang lên không ngớt:

"Chẳng phải nói là bị liệt sao? Liệt chỗ nào chứ? Ai mà dám nói bừa thế?"

"Liêu Hồng Mai chứ ai! Bà ta tuyên truyền khắp nơi, bảo là Tô Nhuyễn sắp gả cho cái thằng què cụt..."

"Sau này đừng tin lời bà ta nữa, ngoài việc hại người ra, chẳng có câu nào là thật. Tôi thấy tính nết Tô Thanh Thanh y hệt bà ta."

"Gặp chuyện mới biết lòng người, trước kia tôi chỉ nghĩ con bé ấy thích đua đòi, hôm nay nhìn lại mới thấy, hóa ra là không muốn ai sống tốt hơn mình, quá độc ác!"

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 173: Cản thân (2)