Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 174: Đón dâu

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Sắc mặt Liêu Hồng Mai lúc xanh lúc trắng, bà ta quay đầu định bỏ đi, nhưng Lý Nhược Lan đứng trên bậc thềm lại cao giọng gọi với theo: "Này, thím Hai nhà Nhuyễn Nhuyễn ơi, sao con gái với con rể nhà thím trông lại thế kia? Quần áo con rể thím nhăn nhúm hết cả rồi, nhìn cứ như mấy thằng vô lại ở khu này vậy. Mau bảo nó thay bộ khác đi, ăn mặc như vậy mà đi gặp khách khứa không thấy xấu hổ à?"

Một người phụ nữ khác nghiêm túc thêm vào: "Không phải đâu, tôi thấy sắc mặt cả ba mẹ con nhà họ đều không được tốt, có chỗ nào không khỏe à? Nếu không thoải mái thì mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng ra ngoài dọa người ta."

Liêu Hồng Mai tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn hai người. Nhưng Lý Nhược Lan và người phụ nữ kia hoàn toàn chẳng thèm để ý đến bà ta, họ nắm tay nhau quay đầu lại, háo hức dõi theo cảnh Lộc Minh Sâm đón dâu.

Cuối cùng, ba người nhà kia đành xám xịt trốn về phòng Đông, lần này thì không còn mặt mũi nào để ra ngoài làm loạn nữa.

Trong phòng, Triệu Lị Lị và Mã Lan Nhi hưng phấn vỗ tay đỏ cả lên, nhảy nhót tưng bừng.

"Trời ơi, Tô Nhuyễn, chồng cậu đúng là đẹp trai đến nín thở, a a a..."

Tô Nhuyễn nhìn chân Lộc Minh Sâm, trên mặt cũng lộ rõ ý cười, chuyện này đúng là một niềm vui bất ngờ.

Lý Nhược Lan coi như được dịp ngẩng mặt lên hít thở, cười không khép nổi miệng, liên tục khen Lộc Minh Sâm: "Tốt lắm, trông rất có sức sống!" Dáng vẻ như sắp cho người ta vào ngay tức thì.

Ngôn Thiếu Thời cao giọng nói: "Mẹ, mẹ sao thế, chúng ta phải 'chặn cửa' chứ! Không thể để anh ấy vào đón dâu dễ dàng như vậy được!"

Có điều, trải qua chuyện vừa rồi, bên nhà họ Tô chẳng còn ai dám lên tiếng phản đối nữa. Cuối cùng, tất cả đều trông cậy vào mấy anh chị em họ bên nhà họ Lý, những người ban đầu còn nói là phải bảo vệ Lộc Minh Sâm, giờ thì đứng ra chắn cửa.

Nhưng mà đội đón dâu không chỉ đông đảo và mạnh mẽ, họ còn 'văn võ song toàn ', giải quyết gọn gàng mọi thử thách, mọi 'động tác khó' mà anh chị em nhà họ Lý đưa ra.

Hàng xóm láng giềng reo hò không ngớt, cả căn nhà chưa bao giờ náo nhiệt đến vậy.

Cuối cùng, Bùi Trí Minh nhanh chân chạy tới, nhét bao lì xì vào tay Ngôn Thiếu Thời và mấy đứa trẻ, kéo bọn họ ra ngoài. Lúc này, 'đội quân' đón dâu mới phá được cửa, đường hoàng bước vào phòng.

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm đứng trước mặt mình, không nhịn được nở một nụ cười tươi tắn. Quả nhiên, Lộc Minh Sâm đứng dậy càng đẹp trai hơn gấp bội. Ánh mắt cô khẽ đảo qua bên hông anh, hai mắt sáng rỡ.

Nhìn thấy biểu cảm của cô, Lộc Minh Sâm đầu tiên khẽ ngẩn người, mãi cho tới khi bị ánh mắt lộ liễu kia đánh thức, anh mới lộ vẻ 'ghét bỏ' trêu chọc, nhưng chưa đầy một giây đã bật cười phá lên.

Anh còn nhướng mày với Tô Nhuyễn, ý như muốn hỏi: "Anh làm không tệ đúng không?"

Tô Nhuyễn nhếch môi, giơ ngón tay cái lên với anh, ngầm ý: "Vô cùng tuyệt vời, kiếm cho cô quá trời thể diện!"

Mấy anh em phía sau bước vào phòng, tò mò nhìn cô, ai nấy đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, hưng phấn chào lớn: "Chị dâu!"

" Tôi tin rồi, quả nhiên chị dâu là xinh đẹp nhất!"

Tô Nhuyễn cười tươi: “Sao hôm nay lại đông người thế này?”

Bùi Trí Minh đáp lời: “Mấy anh em cố ý xin nghỉ đến để xem mặt chị dâu đó. Xe hơi nhỏ không đủ chở, phải điều cả xe tải mới xuể!”

Tô Nhuyễn bật cười thành tiếng.

Có những chiến hữu này, khâu tìm giày vốn dĩ được cho là khó nhằn nhất cũng được phá giải dễ dàng. Ai bảo trong số họ lại có mấy anh lính trinh sát lão luyện chứ! Chỉ cần liếc qua biểu cảm và ánh mắt của Triệu Lị Lị cùng nhóm bạn là đã nhanh chóng tìm ra chiếc giày cưới bị giấu trong tủ đồ rồi.

Lộc Minh Sâm khom người ân cần đi giày cưới cho cô. Sau đó, cả hai cùng sánh bước ra nhà chính, dâng trà "sửa miệng" cho các trưởng bối trong nhà.

Sánh bước bên cạnh Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn mới để ý thấy hai bên thái dương anh lấm tấm mồ hôi mỏng.

Do dự đôi chút, cô nhẹ nhàng khoác tay anh. Cơ thể Lộc Minh Sâm lập tức cứng đờ, anh cúi đầu liếc nhìn Tô Nhuyễn, rồi chậm rãi nương theo lực đỡ từ tay cô. Tô Nhuyễn vững vàng dìu anh, tiếp tục tiến về phía trước.

Sau nghi thức dâng trà "sửa miệng", mợ Cả đích thân bưng chén chè đậu phộng táo đỏ hạt sen nóng hổi đến mời hai vợ chồng, với ngụ ý mong sớm sinh quý tử.

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm mỗi người cầm một chén, vừa ăn vừa nghe mấy thím xung quanh trêu ghẹo. Một thím cười nói: “Bà thông gia này, con bé Nhuyễn Nhuyễn nhà chị chắc chắn là người có phúc lớn rồi. Tôi thấy sang năm kiểu gì cũng sinh được một thằng nhóc béo mập cho mà xem!”

Mấy chị em dâu bên cạnh xúm vào hỏi: “Sao thím biết hay thế?”

Thím kia hất cằm, chỉ vào Lộc Minh Sâm với vẻ mặt chắc nịch: “Sao mà không biết chứ? Nhìn cái m.ô.n.g vểnh của thằng bé xem! Đàn ông mà m.ô.n.g vểnh thì đảm bảo đẻ toàn con trai thôi!”

Nghe lời này, Tô Nhuyễn suýt nữa thì phun cả ngụm chè đang uống ra ngoài.

Lộc Minh Sâm đứng cạnh cô cũng không thoát khỏi kiếp nạn, liền bị sặc, ho khan không ngừng.

Mợ Cả vội vàng vỗ lưng cho anh, còn các thím xung quanh thì được thể cười phá lên giòn giã hơn nữa, cứ như thể chứng kiến cảnh cô dâu chú rể ngượng ngùng, lúng túng chính là niềm vui lớn nhất của họ vậy.

Cuối cùng, tiếng pháo hoa vang trời inh tai nhức óc bên ngoài cũng nổ giòn giã. Mợ Cả liền lên tiếng: “Được rồi, giờ lành đã đến, phải ra cửa thôi!”

Vân Chi

Khóe mắt Lý Nhược Lan chợt đỏ hoe, bà không kìm được nữa, ôm chầm lấy Tô Nhuyễn mà òa khóc nức nở.

Nghe tiếng nức nở của mẹ, lòng Tô Nhuyễn quặn thắt. Cô cũng nghẹn ngào gọi: “Mẹ ơi!”

Ngôn Thiếu Dục cõng Tô Nhuyễn ra xe. Trên đường đi, anh khẽ nói với em gái: “Nhuyễn Nhuyễn à, anh thực sự rất vui vì có một em gái như em.”

“Sau này không chỉ nhà họ Lý, mà nhà họ Ngôn cũng sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho em. Bất cứ khi nào muốn, cứ về nhà nhé!”

Nước mắt Tô Nhuyễn lập tức tuôn rơi như mưa: “Cảm ơn anh, anh trai của em.”

Cảm ơn mọi người đã dịu dàng dang rộng vòng tay đón nhận em, cảm ơn mọi người đã cho em biết trên thế giới này vẫn còn một nơi mà em có thể an tâm dựa vào, không chút lo âu…

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 174: Đón dâu