Lộc Minh Sâm mặc như không mặc, Tô Nhuyễn cũng chỉ đành làm như không nhìn thấy.
Tuy ngoài miệng cô luôn thích trêu chọc anh, nhưng thực tế cô vẫn biết giữ đúng chừng mực. Dù sao sau này hai vợ chồng phải sống dưới một mái hiên, sao cô có thể khiến người bạn đời của mình phải xấu hổ.
Cô đưa chiếc áo ngủ trong tay cho anh: "Lát nữa thay sang cái này cho thoải mái hơn."
Sau khi tắm xong, hình như Lộc Minh Sâm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dần quen với việc sống chung giữa nam và nữ. Anh nhận lấy quần áo một cách tự nhiên rồi xoay người vào phòng.
"A, đúng rồi." Cửa phòng vừa đóng lại, Tô Nhuyễn chợt nhớ ra một chuyện. Cô trực tiếp đẩy cửa bước vào: "Vẫn còn một chuyện..."
"Chuyện gì?" Lộc Minh Sâm chống nạng, đứng thẳng tắp.
Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, phát hiện chiếc áo trên người anh vừa rồi còn nhăn nhúm dính chặt vào cơ thể, giờ đã được kéo phẳng phiu.
Cô mỉm cười, mở miệng như không có chuyện gì: "Trên tủ đầu giường có hộp thuốc trị sẹo, anh nhớ bôi đấy nhé."
Thấy Lộc Minh Sâm đứng bất động, cô nghĩ anh không hiểu, liền chỉ vào dưới mắt phải ý bảo: "Chỗ đó, anh cứ bôi trực tiếp lên là được. Bác sĩ nói phải bôi đúng hạn, sau vài tháng là có thể mờ sẹo đi đấy."
Lộc Minh Sâm gật đầu: "Anh biết rồi." Nhưng anh vẫn đứng yên không nhúc nhích như cũ.
Tô Nhuyễn lặng lẽ đảo mắt nhìn chiếc nạng trong tay anh rồi nói: "Em đi tắm rửa trước, lát nữa sẽ qua đây xoa bóp cho anh."
Lộc Minh Sâm chưa kịp từ chối, cửa phòng đã bị đóng lại.
Tô Nhuyễn đứng ngoài cửa, không nhịn được che miệng cười trộm. Lộc Minh Sâm ở trong phòng nhẹ nhàng thở phào một hơi. Sau khi cúi đầu kiểm tra quần áo trên người một lát, anh mới nhe răng xoa xoa sống lưng đang đau nhức.
Vừa rồi hơi hoảng loạn, đứng lên quá vội, hình như đã chạm vào vết thương rồi.
Sau khi xác định Tô Nhuyễn đã vào phòng tắm, Lộc Minh Sâm mới chống nạng dịch về phía đầu giường một chút...
Khi Tô Nhuyễn gõ cửa bước vào lần nữa, Lộc Minh Sâm đã ngồi yên vị tựa vào đầu giường rồi, dáng vẻ thản nhiên tự tại. Nếu không phải vì anh vẫn đang mặc hai lớp quần áo, cùng với động tác xoay người chậm chạm, thì...
Cô mím chặt môi, cố gắng hết sức mới không bật cười thành tiếng. Tuy rằng người ở niên đại này đa phần đều chất phác, thật thà, nhưng một Lộc Minh Sâm tương phản lớn như vậy vẫn khiến cô cảm thấy đáng yêu không chịu nổi.
Để đề phòng người chồng đáng yêu của mình bị dọa sợ, Tô Nhuyễn học theo cách làm của các nhân viên xoa bóp sau này, đắp một tấm khăn mỏng lên người anh, rồi nghiêm túc dựa theo phương pháp bác sĩ Tống đã dạy mà thả lỏng cơ bắp cho anh.
Suốt cả quá trình, ngoài việc hỏi anh lực đạo thế nào, có đau hay không, cô không hề trêu chọc nửa câu. Những nơi mẫn cảm như vùng đùi đều được cô lướt qua một cách khéo léo.
Kết quả là thi thoảng Lộc Minh Sâm lại quay đầu liếc cô một cái, giống như đã làm sẵn tư thế để chịu trận bất cứ khi nào, khiến Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: "Anh đang mong chờ điều gì thế?"
"Có cần em bóp thêm ở eo cho không?"
"Không cần." Lộc Minh Sâm nhanh chóng nghiêng người sang một bên.
Tô Nhuyễn nhìn động tác của anh, bật cười: "Xem ra anh đã khá hơn nhiều rồi."
Cô vươn tay lấy hộp kem trị sẹo hoàn toàn chưa mở nắp trên tủ đầu giường, mở ra: "Để em bôi giúp anh nhé."
Vẻ mặt Lộc Minh Sâm đầy ghét bỏ: "Không cần."
“Là mẹ em cố ý mua cho anh đó.” Tô Nhuyễn nói, giọng trêu chọc: “Anh không dùng e là bà ấy sẽ mắng em đó, điều này trái với nội dung đã ghi trong hợp đồng đấy nhé!”
Nói xong, cô giả bộ muốn đưa tay bôi giúp anh.
Lộc Minh Sâm vội vàng nhận lấy hộp thuốc, thoăn thoắt bôi xong trong ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối của Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn lúc này mới ngáp ngắn ngáp dài đầy buồn ngủ: “Thôi được rồi! Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành! Ngủ ngon nhé!”
Lộc Minh Sâm cầm hộp thuốc, lâm vào trầm tư. Sao anh luôn có cảm giác mình như bị cô nàng này gài bẫy vậy nhỉ?
Từ khi thức giấc lúc rạng sáng bốn giờ cho đến tận bây giờ, Tô Nhuyễn thật sự buồn ngủ không chịu nổi nữa rồi. Quay lại phòng ngủ chính, cô lập tức ngả mình xuống đệm êm chăn ấm mới tinh, sau khi hạnh phúc vùi mình một cái, liền chìm vào giấc ngủ say nồng. Cuối cùng cũng có một không gian thuộc về riêng mình rồi, cô chưa bao giờ thấy lòng mình thư thái đến vậy.
Một giấc ngủ cực kỳ thơm ngọt. Khi mở mắt ra lần nữa, hiếm khi Tô Nhuyễn lại mắc cái thói lười biếng, tiếp tục rúc sâu vào chăn không muốn ra ngoài. Cộng cả đời trước, chính cô cũng quên mất đã bao lâu rồi mình chưa được thả lỏng ngủ nướng, hưởng thụ chăn ấm nệm êm như thế này. Quả là một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi!
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng kinh hô mơ hồ truyền đến từ ngoài cửa sổ: “Tuyết rơi rồi!”
“A a a… Tuyết rơi rồi!”
Tô Nhuyễn nheo nheo mắt, cuối cùng cũng thò đầu ra khỏi chăn, kéo rèm. Quả nhiên, ngoài trời tuyết đã bắt đầu rơi lất phất, càng lúc càng dày. Cô thắt chặt dây áo ngủ, cảm nhận hơi ấm phả ra từ chiếc máy sưởi điện, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi hạnh phúc êm đềm.
Nếu như có thêm chút âm nhạc thì tốt biết mấy, đáng tiếc hiện tại nhà bọn họ vẫn chưa sắm được chiếc đài cassette nào. Còn bụng cô thì đã bắt đầu réo lên những tiếng kêu đòi ăn rồi.
Tô Nhuyễn thay bộ quần áo mặc ở nhà rồi ra ngoài. Cửa phòng đối diện đã mở, ga giường được trải phẳng phiu, chăn gấp vuông vức như miếng đậu phụ. Còn chủ nhân căn phòng đang chống đẩy dưới đất, có lẽ vì vết thương chưa lành hẳn, chân anh vẫn chưa thể chịu lực hoàn toàn, nên anh chỉ tập trung sức lực vào nửa người trên. Dù cách một lớp áo nỉ rộng thùng thình, vẫn có thể nhìn rõ từng thớ cơ săn chắc trên người anh theo từng động tác.
Chậc chậc, mới sáng sớm đã được ngắm cảnh đẹp như tranh, cuộc hôn nhân này quả nhiên tươi đẹp.