Tô Nhuyễn ngâm nga đôi câu hát tới phòng bếp trước, lại phát hiện ra trên bếp ga đã đặt sẵn một chiếc nồi nhôm, bên trong đang bốc hơi nghi ngút, tỏa hương thơm lừng.
Giọng Lộc Minh Sâm từ trong phòng truyền đến: “Nồi cháo gạo kê đó, còn có một vỉ sủi cảo hấp. Đợi sáu bảy phút nữa là ăn được rồi.”
Thấy mình rảnh rang, Tô Nhuyễn chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt.
Đợi khi cô vệ sinh cá nhân xong xuôi, Lộc Minh Sâm đã chống đôi nạng gỗ từ phòng ngủ phụ ra tới phòng bếp.
Tô Nhuyễn đi theo sau anh, bê bát đũa, múc đồ ăn.
Một bát cháo gạo kê thơm lừng, một lồng sủi cảo nóng hổi, cộng thêm một đĩa dưa muối. Bữa sáng vừa đơn giản vừa ngon miệng. Tô Nhuyễn uống một ngụm cháo, không khỏi tấm tắc khen: “Chà, cuộc sống đúng là thế này mới thi vị làm sao!”
Sau đó, cô lại nhìn sang Lộc Minh Sâm: “Chẳng ngờ anh lại khéo léo việc bếp núc đến thế!”
Lộc Minh Sâm nhướn mày, ra vẻ “em còn lạ gì anh ”, nói: “Ít ra thì nấu cháo cũng phải biết chứ, sủi cảo thì đã có sẵn trong nhà rồi.”
Tô Nhuyễn cũng chợt nhớ ra: “A, đúng rồi, là do chú Ngôn chuẩn bị trước đưa qua bên này.”
Khi cô kết hôn, Lý Nhược Lan về huyện Khai Vân trước. Ngôn Thành Nho sợ hai vợ chồng son vừa kết hôn chân ướt chân ráo không biết xoay xở ra sao, đã chuẩn bị trước vài món đồ ăn sơ chế sẵn, đưa tới nhà mới cho Tô Nhuyễn.
“Ngoài sủi cảo ra còn gì nữa?” Tô Nhuyễn hỏi: “Hôm nay là 27 tháng chạp rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị một ít đồ Tết chứ nhỉ?”
Lộc Minh Sâm nói: “Anh chỉ nhìn thấy sủi cảo.”
“Anh chỉ biết lật mỗi sủi cảo thôi chứ gì.” Tô Nhuyễn bật cười, cô đúng là không nên hỏi cái người chẳng có chút ham muốn hưởng thụ vật chất nào. Cô cứ ngờ rằng, nếu không phải vì cần ăn cơm để duy trì sự sống, thì có lẽ đến cơm anh ấy cũng chẳng thèm động đũa.
Không có mỹ vị, đời người thiếu đi biết bao nhiêu niềm vui thú!
Tô Nhuyễn vẫn chưa quên mục đích giúp Lộc Minh Sâm học cách yêu đời một cách nhiệt thành. Giờ đã là vợ chồng, nhân lúc có thời gian ở bên nhau, cô nên tích cực thực thi kế hoạch này mới phải.
Ngẫm nghĩ một lát, cô hỏi: “Anh thích ăn món gì? Trưa nay chúng ta cùng nấu nhé.”
Quả nhiên, câu trả lời của Lộc Minh Sâm y như rằng: “Món gì cũng được, tùy em.”
“Vậy lát nữa anh cùng em đi chợ nhé.” Tô Nhuyễn nói: “Ngày mai đi mang đồ về nhà mẹ đẻ cũng phải có chút quà cáp nữa.”
Theo lẽ thường, của hồi môn vốn dĩ nên do nhà chồng chuẩn bị, nhưng Tô Nhuyễn nếu "mất trí" mà xem nhà họ Lộc là nhà chồng thì mới lạ. Bởi vậy, vợ chồng cô đành phải tự mình lo liệu.
Hôm nay không cần tới nhà họ Lộc, cô có thể thong thả chuẩn bị những việc mình cần làm.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Nhuyễn tự mình ra ban công kiểm kê lại những thứ mà chú Ngôn và mọi người đã mang đến cho hai vợ chồng.
Tuy rằng nhà cô không có tủ lạnh, nhưng mùa đông ở phương Bắc, ban công chính là chiếc tủ lạnh tự nhiên tuyệt vời.
Sáu bảy mươi chiếc sủi cảo đã ăn hết một nửa, còn mười mấy cái màn thầu, một miếng thịt heo khá lớn, một ít xương sườn, cùng một con gà. Tất cả đều đã đông lạnh cứng như đá.
Xem ra mọi người đã giúp bọn họ chuẩn bị xong những thứ cần thiết để đón Tết rồi. Tô Nhuyễn lại tới lật mở tủ bát, quả nhiên, ngoài khoai tây cải trắng và các loại rau củ dự trữ cho mùa đông, lạc rang, hạt dưa, trái cây... đều có đủ cả.
Sau khi nắm rõ tình hình, Tô Nhuyễn liền kéo Lộc Minh Sâm ra ngoài.
Bên ngoài, tuyết đã rơi phủ một lớp rất dày.
Tô Nhuyễn sợ lạnh. Thời buổi này không có mấy thứ đồ giữ ấm chuyên dụng, áo lông vũ lại đắt đỏ vô cùng, cô tiếc tiền không nỡ mua, đành phải mặc chồng từng lớp quần áo lên người: đồ thu, áo bông, áo len, cuối cùng còn đội thêm mũ và quấn một chiếc khăn quàng cổ.
Cảm thấy mình đi lại khó khăn hơn rất nhiều, Tô Nhuyễn thầm đặt một mục tiêu nhỏ cho mình: sang năm, vào thời điểm này, nhất định phải sắm cho mình một chiếc áo khoác lông vũ.
Lộc Minh Sâm khoác áo ra khỏi phòng, nhìn thấy cô thì không nhịn được bật cười: “Em định lăn đi thay cho đi bộ à?”
Tô Nhuyễn nhìn chiếc nạng trong tay anh, nói: “Ừm, lỡ đâu lúc cần còn có thể làm đệm thịt cho anh.”
Lộc Minh Sâm bật cười, hỏi: “Trong nhà có cái đinh nào không?”
Tô Nhuyễn dẫn anh ra ngoài ban công nơi để những vật liệu phế thải sau khi trang hoàng nhà cửa, lấy ra mấy cái đinh nhỏ. Lộc Minh Sâm đặt chiếc nạng xuống, gỡ lớp lót dưới đầu chống nạng ra, sau đó dùng đinh đóng xuyên qua lớp lót, rồi lắp trở lại. Như vậy, những chiếc đầu đinh sẽ hướng ra ngoài, cho dù gặp phải mặt băng trơn trượt cũng có thể đứng vững chắc.
Tô Nhuyễn gật gù tán thưởng.
Hai người cùng nhau ra ngoài. Tuyết vẫn cứ rơi, nhưng trên đường lại vô cùng náo nhiệt. Người lớn thì đang quét dọn nhà cửa, người mua sắm đồ dùng đón Tết, còn lũ trẻ thì đã cầm pháo đi đốt khắp nơi.
Tô Nhuyễn dẫn Lộc Minh Sâm tới bệnh viện trước.
Ngày hôm qua, vì muốn giữ thể diện cho cô, anh đã cố gượng sức một hồi. Tuy rằng trông có vẻ không sao cả, nhưng Tô Nhuyễn vẫn có chút không yên lòng.
Bác sĩ Tống vừa thấy hai người thì rất vui mừng. Sau khi chúc mừng tân hôn, ông mới cẩn thận kiểm tra cho Lộc Minh Sâm một lượt, rồi nói: “Không có vấn đề gì lớn, sau này cũng không cần nhập viện thường xuyên nữa. Chỉ cần mỗi ngày nhớ thực hiện đủ vật lý trị liệu, và tới bệnh viện kiểm tra đúng hẹn là được.”
Khi Lộc Minh Sâm về phòng bệnh lấy đồ đạc, bác sĩ Tống dặn dò Tô Nhuyễn: “Sau này cháu nhớ để ý đến nó một chút, đừng để nó cậy mạnh như khoảng thời gian trước, ngày nào cũng khiến nó mệt mỏi rã rời, chẳng đứng dậy nổi.”
“Tuy rằng phục hồi nhanh đấy, nhưng vừa đau vừa mệt, không cần thiết phải chịu khổ như vậy đâu.”
Tô Nhuyễn mím môi, trịnh trọng gật đầu nói: “Cảm ơn bác sĩ Tống, cháu đã hiểu rồi ạ.”
Đợi Lộc Minh Sâm mang đồ đến, Tô Nhuyễn biếu bác sĩ Tống một túi kẹo cưới nhỏ, rồi hai vợ chồng mới cùng rời khỏi bệnh viện.
Sảnh tiếp khách trong bệnh viện người đến người đi, có không ít y tá nhận ra Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm đã niềm nở chào hỏi họ.
Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn, hỏi: “Làm sao vậy em?”
Tô Nhuyễn ngước mắt nhìn anh: “Em đang nghĩ, cái thói sĩ diện hão của mình có phải là không hay lắm không nhỉ?”
“Đang yên đang lành, bỗng nhiên lại suy nghĩ vẩn vơ chuyện này làm gì chứ?” Anh liếc mắt nhìn cô: “Chẳng lẽ em có thể thay đổi được sao?”
Tô Nhuyễn trừng mắt lườm anh một cái, đang định nói gì đó, chân đột nhiên bị trượt. Cô thấy bản thân sắp ngã dập mông, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là, thôi rồi, mất hết mặt mũi.
Khi cô đang nghĩ có phải che mặt lại sẽ không bị ai nhận ra không, thì cảm nhận được một bàn tay mạnh mẽ kéo cô lại, khiến cô lập tức đứng vững vàng, yên ổn trong lòng n.g.ự.c rộng lớn của đối phương.
Tiếng cười khẽ truyền đến từ đỉnh đầu: “Anh đoán là em chẳng thể thay đổi đâu, thôi thì đừng tự làm khó mình nữa.”