Câu nói của Lộc Minh Sâm làm tiêu tan hết mọi cảm xúc vẩn vơ trong lòng Tô Nhuyễn, cô vừa tức vừa buồn, giáng cho Lộc Minh Sâm một cái vào vai vì dám trêu chọc mình: “ Đúng vậy, em không đổi được, nên anh cẩn thận chút đấy nhé.”
Ra khỏi bệnh viện, Tô Nhuyễn dẫn Lộc Minh Sâm đi thẳng tới chợ nông sản. Đừng thấy bên ngoài tuyết đang rơi dày đặc mà lầm tưởng, bên trong chợ nông sản vẫn rất rộn ràng nhộn nhịp, người đi chợ sắm Tết đông nghịt như nêm cối.
Tô Nhuyễn đã có mục tiêu từ trước, sau khi mua chút gia vị, cô dừng chân trước một hàng bán cá, chọn hai con cá mè hoa, cả thảy nặng mười mấy cân. Khi cô đang định trả tiền, thì nghe thấy tiếng reo mừng kinh ngạc của Ngôn Thiếu Thời từ phía sau vọng tới: “Chị!”
Tô Nhuyễn quay đầu lại, trông thấy Lý Nhược Lan đi cùng Ngôn Thiếu Thời và Ngôn Thiếu Dục ở cách đó không xa.
“Mẹ!” Tô Nhuyễn cũng rất kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Tuy rằng căn nhà mới của cô cách nhà họ Ngôn không xa, nhưng vì phong tục kiêng cữ trước ngày hồi môn, cô không được về nhà mẹ đẻ, nên hôm nay không thể đến thăm nhà họ. Gặp được nhau ở đây thì còn gì vui hơn.
Lý Nhược Lan quan sát Tô Nhuyễn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nhìn sang Lộc Minh Sâm. Tuy rằng anh chống nạng nhưng vẫn luôn đứng bên cạnh bảo vệ Tô Nhuyễn, trên gương mặt bà không giấu nổi vẻ mãn nguyện.
Có điều, đợi khi nhìn thấy đồ Tô Nhuyễn mua, bà lại nhíu mày: “Con mua nhiều cá như vậy làm gì?”
Sau đó bà bắt đầu tỏ vẻ không yên tâm về tài quán xuyến của cô con gái mới về nhà chồng: “Không phải chú Ngôn đã gửi đồ cho hai đứa rồi mà? Số đồ đó đủ cho hai đứa con ăn hai ngày rồi đó, những thứ khác cũng đã chuẩn bị sẵn cho hai đứa, đợi mai mốt về nhà ngoại thăm bố mẹ, tiện thể cầm về luôn là đủ cho hai đứa đón Tết rồi. Chỉ cần mua một con cá là được rồi.”
Người miền Bắc vốn ít khi ăn cá, ngoại trừ những gia đình đặc biệt ưa thích, bình thường thường chỉ khi Tết đến xuân về mới chuẩn bị thêm một món ngụ ý “quanh năm dư dả”.
Mà một con cá mè hoa Tô Nhuyễn chọn đã đủ cho cả năm sáu miệng ăn rồi, vậy mà cô con gái này lại mua tới hai con lận.
Tô Nhuyễn nghiêm túc nói: “Hai vợ chồng con định mỗi người chén một con.”
Lý Nhược Lan nghe vậy thì nghẹn lời, giơ tay vỗ yêu vào vai con gái một cái, nói: “Cái con bé này, muốn ăn đòn hả?”
Ngôn Thiếu Thời đứng bên cạnh, bật cười khanh khách.
Dường như Lý Nhược Lan sợ Lộc Minh Sâm nghĩ Tô Nhuyễn không biết chi tiêu, bà giả bộ giận dỗi nói: “Minh Sâm này, sau này con cứ đưa cho con bé một nửa số tiền trợ cấp của con là được rồi. Phần còn lại con cứ tự giữ, đừng để con bé tiêu xài hoang phí.”
Nghe những lời này, Tô Nhuyễn không khỏi bật cười thành tiếng. Ấy vậy mà mẹ cô lại đi dặn dò Lộc Minh Sâm phải tiết kiệm tiền…
Lý Nhược Lan không hiểu vì sao cô lại cười, chỉ biết trừng mắt lườm cô một cái.
Lộc Minh Sâm vội vàng giải thích: “Không sao đâu ạ, Tô Nhuyễn nhà con không hề tiêu xài lung tung đâu.”
“ Đúng đó mẹ,” Tô Nhuyễn vẫn không nhịn được cười, nói thêm: “Anh ấy còn biết cách chi tiêu hơn con nhiều ấy chứ.”
Lý Nhược Lan nhìn hai đứa con, lòng vừa mừng vừa lo: “Hai cái đứa này, cứ làm mẹ lo lắng mãi thôi.”
“Mẹ cứ yên tâm,” Tô Nhuyễn cười nói: “Con mua thứ này về để làm món đặc biệt mà mọi người chưa từng được nếm thử. Không phải ngày mai mình còn phải qua nhà bà ngoại sao? Con định mang một chút sang cho bà ngoại dùng thử.”
Nghe nói là đồ chuẩn bị cho bà ngoại, Lý Nhược Lan không nói gì nữa. Sau đó, bà cùng Tô Nhuyễn tiếp tục đi dạo chợ, thấy cô mua bán có chừng mực, lúc này mới miễn cưỡng yên lòng. Thế nhưng…
“Sao con không mặc cả gì hết vậy?”
Tô Nhuyễn đáp: “Vừa nãy chủ quán đã tự động bỏ bớt tiền lẻ cho con rồi mà?”
“Bỏ bớt tiền lẻ thì sao gọi là mặc cả được!”
Thế là Lý Nhược Lan đi trước, đích thân làm mẫu, cò kè mặc cả từng món đồ giúp cô. Cuối cùng, cảnh tượng trở thành Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm, Ngôn Thiếu Thời và Ngôn Thiếu Dục đi cùng nhau, còn Lý Nhược Lan thì chuyên tâm mặc cả mua sắm, mấy người kia chỉ việc im lặng theo sau làm phu khuân vác.
Lý Nhược Lan mặc cả xong còn nhiệt tình truyền thụ kinh nghiệm cho cả bọn: “Cửa hàng này, muốn mặc cả thì phải nói chuyện với ông chủ, bà chủ khó tính lắm. Còn cửa hàng đằng kia thì ông chủ lại keo kiệt… Mấy đứa nhớ chưa?”
Ba anh em nhìn nhau, đồng loạt gật đầu: “Dạ, nhớ rồi ạ.” Nhưng liệu có làm theo được hay không thì khó mà nói trước.
Tô Nhuyễn còn muốn mua thêm một ít rau dưa, trái cây linh tinh khác, nhưng lại bị Lý Nhược Lan ngăn lại: “Không cần mua thêm mấy thứ lặt vặt đó nữa.”
Thấy cô còn vẻ nghi hoặc, Ngôn Thiếu Thời liền nói: “Ngày mai đến nhà bà ngoại, nhà bà ngoại không thiếu thứ gì đâu.”
Tô Nhuyễn vẫn chưa hiểu lắm, nhà bà ngoại không thiếu thứ gì sao? Dù không thiếu thì cũng là mua về mà?
Mẹ cô đã bòn rút bà ngoại chưa đủ, chẳng lẽ còn định dắt cả cô theo để cùng bòn rút?
Vân Chi
Thấy thái độ kiên quyết của Lý Nhược Lan, Tô Nhuyễn không phản đối nữa, chỉ chuyển sang hỏi về dì Phúc: “Dì Phúc ở nhà bà ngoại thế nào rồi?”
“Nhà họ Lộc có đến gây phiền hà gì không?”
Trước đó, để dụ dỗ dì Phúc moi móc thông tin, nhà họ Lộc đã dùng đủ mọi thủ đoạn ân cần chiêu đãi, Lý Nhược Lan muốn đón dì về nhà mình mà bọn họ cũng không chịu.
Nhưng sau ngày hôm qua, e rằng nhà họ Lộc đã nhận ra mình bị chơi xỏ, có lẽ họ sẽ không dễ dàng chịu đựng.
Lý Nhược Lan cười nói: “Các con không cần lo lắng chuyện này. Hôm qua khi mọi người ra về, chúng ta đã đưa dì Phúc đi thẳng rồi.”
“Nhà họ Lộc mời nhiều người đến như vậy, chắc chắn cũng đã kiếm chác đủ từ tiền tiệc rượu rồi. Giờ họ đâu còn tâm trạng để gây phiền toái cho dì Phúc nữa. Việc quan trọng nhất với bọn họ bây giờ là tìm cách giữ được công việc, các con cũng có thể yên ổn một thời gian.”
Tô Nhuyễn lại cho rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Có người từng nói, với 50% lợi nhuận, con người sẽ bí quá hóa liều; với 100% lợi nhuận, họ sẽ giẫm đạp lên pháp luật; còn với 300% lợi nhuận, họ sẽ dám phạm bất kỳ tội ác nào, dù có c.h.ế.t cũng không sợ.
Mối lợi từ Lộc Minh Sâm đâu chỉ tính bằng con số, nhà họ Lộc đã phải trả giá nhiều như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông xuôi. Chỉ có những người như Lý Nhược Lan, vốn chẳng hề bận tâm đến những lợi lộc ấy, mới nghĩ rằng có thể dùng chuyện công việc mà lay chuyển được nhà họ Lộc.