Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 182: Giường trong phòng ngủ phụ hơi nhỏ (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

"Có điều nói tới dì Phúc..."

Lý Nhược Lan nói: "Hôm nay đã hai mươi bảy tháng chạp rồi, tuy dì Phúc có nói sau khi gặp mặt hai đứa xong sẽ về nhà, nhưng mẹ xem dự báo thời tiết thấy tuyết còn phải rơi thêm mấy ngày nữa."

"Chân cẳng bà ấy không được tốt, lại chẳng có con cái, về nhà cũng chỉ đón Tết một mình. Mẹ nghĩ hay là mình giữ bà ấy lại ăn Tết bên này thì hơn."

"Dù sao người ta cũng vì chuyện kết hôn của hai đứa mà vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, lại còn bận rộn giúp việc một hồi. Chúng ta cũng nên tận tâm chiêu đãi cho phải lẽ chứ? Hai đứa thấy sao?"

"Chẳng phải nhà mới của các con rất rộng rãi sao? Hay là đón dì Phúc tới cùng ăn Tết đi, vừa hay hai vợ chồng son còn bỡ ngỡ chuyện nhà cửa, để dì Phúc qua dạy dỗ, có người lớn tuổi trong nhà như có bảo bối, kinh nghiệm của người già quý giá lắm đó."

Lộc Minh Sâm nhìn về phía Tô Nhuyễn. Cô nhìn thấy tia căng thẳng thoáng hiện trong mắt anh, khiến cô rất muốn bật cười.

Lý Nhược Lan thấy Tô Nhuyễn không trả lời ngay, còn tưởng rằng cô không muốn. Bà không nói thẳng ra trước mặt, mà nhỏ giọng dặn dò: "Tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng dì Phúc là trưởng bối thương yêu Minh Sâm nhất, con vẫn nên tỏ lòng hiếu kính."

"Dì Phúc tính tình hiền lành, con đừng lo bà ấy khó tính, khó gần."

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: "Mẹ ơi, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Con đâu phải hạng người như thế. Mẹ yên tâm, ngày mai khi quay về, con sẽ đón cả dì Phúc theo."

Đoàn người vui vẻ từ biệt ra về. Có điều, trước khi đi, Ngôn Thiếu Thời nghe Tô Nhuyễn nói cô định làm món ăn ngon mà bọn họ chưa từng nếm thử, liền náo nức đòi theo về.

Tô Nhuyễn không thể về nhà họ Ngôn, Ngôn Thiếu Thời lại có thể tới nhà Tô Nhuyễn chơi.

Tô Nhuyễn cười nói: " Đúng lúc thiếu người phụ giúp, mẹ à, cứ để thằng bé qua giúp con đi."

Vì thế, Ngôn Thiếu Thời hớn hở nhảy chân sáo đi theo Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm về nhà.

Tô Nhuyễn định làm món cá viên. Về sau này, thứ này có thể thấy được ở bất cứ cửa hàng bách hóa nào, nhưng bây giờ ở phương Bắc thì gần như không hề có.

Hiện tại cô còn tiền bạc eo hẹp, những thứ có thể mua làm quà đều quá đỗi tầm thường. Món cá viên này hương vị không tồi, với người nhà mà nói cũng là thứ hiếm lạ, chỉ tốn chút công làm mà thôi.

Thứ Tô Nhuyễn muốn cũng là chút công làm ấy.

Tô Nhuyễn vẫn nhớ rõ kiếp trước, khi cô tới nhà một người bạn ở phía Nam, từng trông thấy cả nhà họ hăng hái vô cùng cùng nhau làm cá viên. Bữa canh cá viên tươi ngon ấy đã trở thành một hồi ức mà Tô Nhuyễn không tài nào quên được.

Mọi người luôn có cảm tình đặc biệt với thành quả do chính tay mình làm ra. Về cơ bản, đồ ăn tự tay làm lúc nào cũng được yêu thích hơn hẳn.

"Bê cái thớt ra đây, sau đó bóc hành tỏi," Tô Nhuyễn chia việc cho hai người. Còn mình thì nhanh chóng đánh vảy, lọc xương cá, chọn ra chỗ thịt cá tươi ngon nhất.

Chỗ nào có Ngôn Thiếu Thời, một mình cậu nhóc cũng đủ làm rộn ràng cả lên rồi. Đợi Tô Nhuyễn xử lý xong thịt cá, hai người bọn họ cũng đã hoàn thành công việc được giao.

Tô Nhuyễn đưa thịt cá cho hai người bọn họ, rồi đưa mỗi người một con dao: "Nào, tới lóc thịt cá!"

Muốn làm cá viên, việc cơ bản nhất chính là lóc thịt cá. Về sau này có thể dùng máy xay thịt để xay nhuyễn, nhưng bây giờ vẫn phải dựa hoàn toàn vào đôi tay khéo léo. Đó là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ.

Lộc Minh Sâm khéo léo điều chỉnh lực tay, rất nhanh đã thành thạo, chẳng mấy chốc đã tách được một mớ thịt cá trắng ngần. Ngôn Thiếu Thời vốn là người chẳng chịu ngồi yên, thấy Lộc Minh Sâm làm việc thoăn thoắt như vậy, cũng nảy lòng muốn thử tài, nhanh nhẹn xắn tay áo vào lóc cá.

Vốn dĩ công việc này khá đơn điệu, nhưng ba người cùng xúm vào làm thì căn bếp lại trở nên rôm rả hẳn. Chẳng đến hai tiếng đồng hồ, cả chục cân cá đã được làm sạch sẽ.

Tiếp đến là công đoạn quết thịt. Tô Nhuyễn cười tươi nhìn anh: “Anh Minh Sâm ơi, lần này phải nhờ cậy anh rồi!”

Cô cho nước hành gừng vừa giã lọc vào thau thịt cá, thêm chút bột năng, lòng trắng trứng và mỡ heo. Xong xuôi, cô giao lại cho Lộc Minh Sâm, dặn anh miệt mài quết đều tay theo một chiều. Khác với việc lóc cá, đây mới thực sự là công việc tốn sức.

Ngôn Thiếu Thời chỉ đứng xem cho vui, quết chưa được mấy lượt đã xuýt xoa đau tay không chịu nổi. Rốt cuộc, người gánh vác chính vẫn là Lộc Minh Sâm.

Nhân lúc đó, Tô Nhuyễn tận dụng phần xương cá vừa lọc để hầm một nồi nước dùng thơm lừng.

Sau khi quết thịt cá đến khi sệt mịn, có độ dẻo vừa phải là có thể bắt đầu nặn cá viên. Dùng tay bóp nhẹ để thịt cá trồi lên qua kẽ ngón tay, rồi dùng muỗng múc một cái tròn trịa, thả nhẹ vào chậu nước lạnh Tô Nhuyễn đã chuẩn bị sẵn. Cá viên không chìm xuống đáy là đạt yêu cầu.

Công đoạn này là đơn giản nhất, Ngôn Thiếu Thời cũng làm thoăn thoắt không kém.

Cuối cùng, Tô Nhuyễn cho toàn bộ cá viên vừa nặn vào thau nước đá ngâm một lát để giữ độ giòn. Rồi cô vớt vài viên ra, thả vào nồi nước dùng thơm lừng vừa nấu, nếm thử thì thấy ngon đến mức suýt cắn phải lưỡi.

Ngôn Thiếu Thời chẳng chờ được nữa, vội vàng nếm một ngụm, mắt tròn xoe kinh ngạc: “Trời đất ơi chị ơi, món này sao mà ngon thế! Chị học cách làm từ đâu vậy ạ?”

Tô Nhuyễn cười duyên: “Chị đọc được cách làm trong mấy quyển sách nấu ăn cũ ở thư viện đấy.”

Cô cười mỉm chi nhìn Lộc Minh Sâm: “Anh mau nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”

Lộc Minh Sâm cắn một miếng, đang đứng hình không biết nói gì thì đã thấy Tô Nhuyễn đưa đôi mắt dò xét nhìn anh, nhanh nhảu nói trước: “Món này là do chính tay anh làm đấy nhé, mà dám chê không ngon là coi chừng đấy!”

Lộc Minh Sâm cười khổ không biết nói gì hơn, đành gật gù: “Ngon.”

Tô Nhuyễn chẳng chịu buông tha anh dễ dàng như vậy: “Ngon thế nào là ngon?”

Lộc Minh Sâm đành phải nếm lại cẩn thận, rồi nói: “Thơm, lại còn mềm.”

Tô Nhuyễn khẽ tặc lưỡi, quay sang tìm một "ví dụ" khác: “Ngôn Thiếu Thời, ăn thấy ngon không cháu?”

Ngôn Thiếu Thời ngẩng đầu lên từ bát cá viên nóng hổi, hồ hởi đáp: “Ngon tuyệt vời luôn ạ! Vừa mềm vừa dai, lại thơm ngọt đậm đà. Chị ơi, chắc chắn mẹ và bà ngoại sẽ thích món này lắm.”

Tô Nhuyễn lại nhìn về phía Lộc Minh Sâm. Anh thưởng thức thêm một lát, rồi cứ thế nhại lại lời Thiếu Thời: “Thiếu Thời nói rất đúng.”

Tô Nhuyễn phì cười, chẳng trêu chọc anh nữa. Ba người cùng nhau ăn bữa canh cá viên ấm cúng, rôm rả. Sau đó, Ngôn Thiếu Thời xách theo một hộp canh cá và một túi cá viên to về nhà.

Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn cùng nhau dọn dẹp bát đĩa. Thấy Tô Nhuyễn đã chuẩn bị xong xuôi toàn bộ quà ra mắt cho ngày mai mà vẫn không đả động gì đến chuyện dì Phúc, anh đành chủ động lên tiếng hỏi: “Ngày mai dì Phúc đến, mình sắp xếp thế nào đây em?”

Lúc này Tô Nhuyễn mới nhíu mày: “Đây đúng là vấn đề khó nghĩ. Không thể để người lớn tuổi ngủ phòng nhỏ được, chỉ có thể để dì ngủ phòng lớn thôi.”

Vân Chi

Nghĩ đến chiếc giường không rộng lắm trong phòng ngủ nhỏ, rồi lại liếc sang Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm bỗng cảm thấy một điều bất an khó tả...

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 182: Giường trong phòng ngủ phụ hơi nhỏ (2)