Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 183: Âm mưu nhà họ Lộc (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Phía bên này, Lộc Minh Sâm còn đang trăn trở không biết sắp xếp thế nào khi dì Phúc tới, rồi hai vợ chồng anh và Tô Nhuyễn sẽ xoay sở ra sao.

Trong khi đó, ở phía bên kia, nhà họ Lộc đã nắm được nơi ở hiện tại của dì Phúc.

“Ở thôn Lý phía trước ấy, ngay nhà mẹ đẻ của Lý Nhược Lan. Vợ của Minh Vĩ có một cô em họ gả về thôn Lý đấy.”

Lâm Mỹ Hương nói: "Chuyện bà cụ Lý nhận lại cháu ngoại gái thì cả thôn này ai mà chẳng hay. Hôm qua có một bà lão què chân, ăn mặc phú quý ghé nhà, chắc mẩm là kẻ lòng dạ hiểm độc ấy."

Trên bàn ăn bày biện đầy cao lương mỹ vị, dù Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn không tới dự, nhưng nhà họ vẫn phải làm đủ dáng vẻ cho người ngoài thấy. Giờ đây, mọi người trong khu tập thể đều biết họ đã lo lắng bận rộn thu xếp hôn sự cho Lộc Minh Sâm, kết quả là cô dâu chú rể đều vắng mặt suốt cả ngày hôm sau.

Thế nhưng, những trò hãm hại chẳng gây đau đớn gì ấy vẫn không tài nào xua đi được bầu không khí âm u trong nhà họ Lộc. Lâm Mỹ Hương giận dữ đập bàn: "Uổng công chúng ta cơm bưng nước rót hầu hạ bà ta, vậy mà bà ta quay lưng đã lừa gạt chúng ta. Lương tâm đúng là bị chó tha mất rồi!"

Người con cả nhà họ Lộc cũng bực bội ra mặt: "Con thấy chuyện này tới tám, chín phần là do nhà họ Lý giật dây, giở trò sau lưng."

"Chứ nếu không, sao Lý Nhược Lan lại có thể xuất hiện trùng hợp như vậy?"

Lâm Mỹ Hương ngẫm nghĩ một lát, rồi cũng gật gù: "Cũng phải. E là Tô Nhuyễn đã lén lút nhận lại mẹ ruột từ lâu rồi."

"Chắc chắn là vì Lý Nhược Lan nghe phong thanh ông ngoại Minh Sâm để lại cho nó nhiều của cải như vậy, mới lặng lẽ bày mưu tính kế. Chứ một con bé chưa tới hai mươi tuổi như Tô Nhuyễn, sao có thể nghĩ ra nhiều mánh khóe như thế?"

Hại nhà họ Lộc một phen nhưng chẳng vớt vát được chút lợi lộc nào.

Lâm Mỹ Hương càng nghĩ càng tức tối. Nếu không phải do đám người nhà họ Lý đê tiện kia đột ngột chui ra, thì dù tính tình Tô Nhuyễn có ương ngạnh đến mấy thì đã sao? Ở dưới tay Tô Văn Sơn, không có của hồi môn, không tự tin, sống dưới danh nghĩa con dâu nhà họ Lộc, chẳng phải sẽ mặc cho bọn họ định đoạt sao?

Đáng lẽ ra hôm nay đã có thể khiến Tô Nhuyễn khạc ra chút đồ rồi!

"Chắc chắn có cả Minh Sâm tiếp tay." Người con cả nhà họ Lộc ngẫm nghĩ một lát, lập tức nhíu chặt mày: "E là nhà họ Lý đã moi được không ít thứ tốt lành từ tay thằng bé."

Người con thứ ba nghe vậy cũng chau mày: "Từ nhỏ, kẻ điên kia đã nổi tiếng hoang phí rồi. Ngoài việc mang đồ về nhà, ra ngoài nó luôn hào phóng quá đà. Mọi người còn nhớ hồi nó học cấp hai không, vừa lãnh được học bổng đã tiêu sạch bách, còn toàn mua những thứ vớ vẩn."

"Sao mà không nhớ được chứ!" Bà cụ Lộc cũng nghiến răng nghiến lợi tiếp lời: "Tiền thưởng tiêu hết, đến khi phải nộp học phí lại duỗi tay đòi chúng ta. Nó cố tình làm vậy! Đúng là đồ sao chổi!"

Hình như Thím Ba Thẩm nhớ ra điều gì đó: "Nhắc tới chuyện này, khoảng thời gian trước khi miền nam gặp lũ lụt, con từng ghé bệnh viện một chuyến, nghe được rằng toàn bộ tiền trợ cấp nó lãnh về đều quyên góp hết để nuôi những đứa trẻ xa lạ, căn bản không còn thừa bao nhiêu."

Điều này thì người nhà họ Lộc ai cũng tin. Bà cụ Lộc đau lòng nghiến răng: "Ít nhất cũng phải ba, bốn vạn tệ. Cái nghiệp chướng ấy đúng là trời sinh phản nghịch, kẻ ăn cháo đá bát, nuôi không thân được!"

Nhớ tới túi nhẫn vàng mà Lộc Minh Sâm đã tiện tay ném cho Tô Nhuyễn như ném túi rác ngày đó, Lâm Mỹ Hương lập tức đứng ngồi không yên: "Không phải mấy thứ dì Phúc cho nó đều rơi vào tay nhà họ Lý rồi chứ?"

Người con cả nhà họ Lộc nói: "Con thấy dì Phúc kia đã nhìn ra được nhà họ Lý không có địa vị gì đáng kể, lại thiếu chính đáng, không giống nhà chúng ta mà moi hết của cải từ tay bà lão ấy được."

"Biết đâu trong thời gian trông coi, bà ta đã tự trộm đi không ít rồi ấy chứ!"

Lâm Mỹ Hương nói: "Dù vậy, số còn lại cũng không thể ít hơn mấy trăm vạn. Chỉ riêng các vòng tay ngọc mỡ dê kia đã hơn bốn mươi vạn rồi đó."

Thím Ba nhà họ Lộc vẫn cảm thấy không chân thật lắm: "Thật sự có nhiều đồ như vậy sao? Hay là bọn chúng cố tình lừa gạt, khiến chúng ta phải lo liệu cưới vợ cho nó chăng?"

Ba người đàn ông trong nhà họ Lộc liếc mắt nhìn nhau, chẳng ai nói năng gì.

Lâm Mỹ Hương nheo mắt lại, bà ta hoàn toàn tin tưởng. Thứ nhất là vì nghe chồng nói qua loa đôi chút, thứ hai bà ta làm dâu nhà này bao nhiêu năm qua cũng coi như đã hiểu rõ cái tính toán chi li, không chịu thiệt thòi của ông cụ Lộc, nếu như không phải chắc chắn đối phương có của nả gì, với tính tình đó, tuyệt đối không có khả năng bỏ ra nhiều vốn liếng, để Lộc Minh Sâm muốn gì được nấy.

Chỉ cần là bọn họ bỏ tiền ra cưới vợ cho Lộc Minh Sâm, dù Lộc Minh Sâm có chán ghét bọn họ đi chăng nữa, bọn họ vẫn là bên có lý.

Chú Ba Lộc khẽ hắng giọng, nói với vợ mình: “Bà cho rằng nếu không có tiền, con nhóc Tô Nhuyễn kia sẵn lòng bỏ ra hơn một vạn tệ để mua nhân sâm làm quà đáp lễ sao?”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 183: Âm mưu nhà họ Lộc (1)