Nghe vậy quả không sai, phải biết rằng mấy tháng trước thôi, Tô Nhuyễn vẫn còn là cô bé đáng thương chỉ có thể dựa vào Tô Văn Sơn bố thí cho, chắc gì đã có nổi trăm đồng tiền tiết kiệm. Chỉ là một con nhóc nông thôn chưa trải sự đời, đột nhiên có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy mua nhân sâm làm quà đáp lễ, chỉ có một khả năng: chắc chắn là cô ta đã nắm trong tay một khoản tiền lớn, nhiều hơn gấp bội số tiền mà chúng ta bỏ ra.
Nghĩ tới đây, thím Ba Lộc cũng nôn nóng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ngày đó mọi người cũng thấy thái độ của Giang phu nhân rồi đấy, đừng nói chúng ta đắn đo làm khó cô ta, lỡ làm cô ta phật ý, cô ta khiến cả nhà chúng ta mất chén cơm trước thì khốn.”
Bà cụ Lộc trừng mắt: “Cô ta dám!”
“Nếu cô ta thật sự dám nhờ người khiến cho mấy đứa bay mất công việc, tao với cha mày sẽ dọn đến ở nhà bọn nó!” Bà cụ Lộc nghiến răng ken két, đầy căm tức: “Để cô ta hầu hạ hai thân già chúng tao. Hai thân già chúng tao lại phụng dưỡng chúng mày.”
Con trai cả bỗng nảy ra một ý kiến: “Làm vậy cũng được, không tin ở nhà bọn họ rồi còn không đào ra thứ gì? Mẹ cứ hai ba ngày lại giả bệnh than vãn một hồi, nhất định không thể để con nhóc đó thi cử gì cả, buộc nó phải ở nhà phụng dưỡng cha mẹ già, đó mới là lẽ phải.”
Con thứ ba cũng cảm thấy ý kiến này không tồi chút nào: “Không cần chờ chúng con mất việc, đợi thêm khoảng thời gian nữa mẹ cứ thế dọn hẳn sang đó mà ở.” Như vậy không chỉ không sợ bị mất việc, còn có thể tìm kiếm những thứ quý giá, càng có lợi.
Con dâu út liền tiếp lời: “Nếu Lộc Minh Sâm đuổi cha mẹ, cha mẹ liền báo cho quân đội, có thể nhân cơ hội đó mà buộc nó phải xuất ngũ…” Sau đó tha hồ sắp xếp thằng con trai mình vào vị trí của nó.
Khi mọi người càng bàn càng hăng say, hai mắt sáng rực lên vì tham lam, ông cụ Lộc vẫn luôn yên lặng, đột nhiên mở miệng nói: “Không được.”
“Mấy ngày nữa qua đó dọa nạt, uy h.i.ế.p chúng một phen là được rồi, miễn sao giữ được chén cơm cho mấy đứa là quý rồi. Đừng có vội vàng lật mặt quá đà, vẫn nên chờ chúng nó cam tâm tình nguyện mà dâng ra thì khôn ngoan hơn.”
Mọi người liền ngớ người, không hiểu. Bây giờ còn chưa gọi là trở mặt à? Sao Tô Nhuyễn có thể cam tâm tình nguyện mang ra cho chúng ta?
Lâm Mỹ Hương nịnh nọt: “Cha, cha có kế hoạch gì sao?”
Ông cụ Lộc cười nói: “Rõ ràng con bé Tô Nhuyễn có cái tính thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, ta thấy ngay cả nhà họ Lý cũng phải dỗ dành nó, chúng ta đừng có cứng rắn đối đầu như lần này nữa, kẻo lại thiệt hại lớn hơn. Dù gì thì của cải vẫn còn đó, nó có ăn hết được đâu?”
“Còn thằng Minh Sâm kia, ta thấy hẳn nó nhìn trúng con bé Tô Nhuyễn cũng vì cái thái độ đối địch với chúng ta.”
“Chẳng qua bây giờ vì có chung lợi ích nên chúng nó mới ăn ở hòa thuận như thế, nhưng Tô Nhuyễn có thể chịu đựng được Lộc Minh Sâm đem tiền trợ cấp của mình đi nuôi con của người phụ nữ khác sao?”
“Nếu Lý Nhược Lan thật sự thương Tô Nhuyễn như vậy, sao có thể suốt mười tám năm chẳng thèm ngó ngàng tới?”
Đến lúc này, Lâm Mỹ Hương và thím Ba Lộc mới như bừng tỉnh, mắt sáng rực lên, trong lòng đã sáng tỏ, ngầm hiểu ý đồ của ông cụ.
“Há chẳng phải vậy sao, kẻ điên Lộc Minh Sâm kia, ai có thể chịu đựng được?”
“Còn nhà họ Lý và nhà họ Ngôn, bây giờ chỉ là lúc mới nhận về còn thấy mới mẻ. Cho dù Lý Nhược Lan thật lòng vì con gái, thì đợi khi biết có khoản tiền lớn như vậy, liệu nhà họ Ngôn và nhà họ Lý có thể ngồi yên mà không tơ tưởng đến không?”
Ông cụ Lộc lại chậm rãi bổ sung: “Mấy đứa đừng quên, Minh Sâm không thể sinh con.”
Là một người phụ nữ, nào có ai lại chẳng mong muốn có một mụn con nối dõi chứ?
Ánh mắt của những người nhà họ Lộc trong phòng đồng loạt sáng lên, họ cúi đầu cân nhắc, mỗi người một tâm tư.
Lúc này, Tô Nhuyễn vẫn chưa hay biết rằng nhà họ Lộc đã bắt đầu giăng bẫy, âm thầm lên kế hoạch khiến cô bị mọi người xa lánh, tứ cố vô thân, để rồi cuối cùng chỉ có thể dựa dẫm vào mỗi nhà họ Lộc mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, trước tiên cô và Lộc Minh Sâm đến nhà họ Ngôn ngồi chơi một lát, sau đó cả gia đình mới cùng nhau kéo về nhà bà ngoại.
Chuyện này bọn họ đã thương lượng từ trước. Sau khi Tô Nhuyễn và Lý Nhược Lan nhận lại nhau, mọi chuyện cứ bận tối mắt tối mũi, chưa lần nào cả gia đình chính thức tới thăm nhà bà ngoại và các cậu mợ.
Nhân cơ hội lần này, cả nhà tụ tập một bữa thật đông vui, cũng là để Tô Nhuyễn có một ngày lại mặt thật náo nhiệt. Nhà họ Tô không cho cô một chút ấm áp nào, vậy thì nhà họ Lý sẽ bù đắp cho cô tất cả.
Cả nhà đi xe buýt mất khoảng ba mươi phút thì đã tới cổng thôn Lý.
Nói ra thì, tuy thôn Lý vẫn gọi là thôn, nhưng bởi vì chỉ cách khu tập thể Đông Cương hai con phố nên phát triển vô cùng tốt, hiện giờ đã có dáng vẻ của một thị trấn nhỏ. Trong ấn tượng của Tô Nhuyễn, kiếp trước thôn Lý cũng là thôn đầu tiên được sát nhập vào nội thành của thành phố.
Cả nhà xuống xe giữa con đường nhựa giao với đường đất, lập tức nhìn thấy đủ loại sạp hàng bày bán san sát hai bên đường. Không ít người đang tấp nập qua lại mua sắm hàng Tết, tạo nên một cảnh tượng vô cùng nhộn nhịp.
Con phố bên cạnh còn có một dãy cửa hàng cố định, đã hình thành nên dáng dấp ban đầu của một khu phố buôn bán sầm uất.