“Cậu Ba!”
Xe buýt vừa lăn bánh đi khỏi, Ngôn Thiếu Thời đã trông thấy ngay Lý Tôn Dũng đang đứng đợi ở ven đường. Cậu bé lập tức bay thẳng qua như một chú chim nhỏ tìm về tổ, lao vào vòng tay cậu mình.
Lý Tôn Dũng cười ha hả nhấc cậu bé lên quay một vòng trên không.
Trên mặt Lý Nhược Lan cũng rạng rỡ ý cười: “Sao con phải tới đón, tụi anh chị tự đi qua là được rồi mà.”
“Con nóng lòng qua chờ anh chị không được sao?” Lý Tôn Dũng nhận lấy đống đồ trên tay Lộc Minh Sâm, cười nói: “Con đoán mọi người cũng sắp tới rồi, nên mới ra đây đứng đợi một lát.”
Thấy Lộc Minh Sâm chống nạng, anh ta không quên dặn dò: “Con đường này nhiều ổ gà lắm đó cậu Ba, cậu phải cẩn thận một chút đấy.”
Sau đó lại thao thao bất tuyệt: “May mà tuyết mới rơi thôi, lúc tuyết đóng băng đi còn đỡ, chứ lúc tuyết tan thì mới khổ sở. Khắp nơi đều là bùn lầy, dơ bẩn vô cùng.”
“ Nhưng mà nghe phong thanh đâu chính phủ định tu sửa con đường này, cũng không biết có phải thật không. Năm ngoái, lão Mao Gia Đống ở cuối thôn Lý đó bao thầu một đoạn đường trên thành phố, kiếm lời tận mười mấy vạn bạc lận đó…”
Mười mấy vạn bạc vào cái thời đại này có thể so sánh với hàng trăm vạn hai mươi năm sau, chẳng trách Lý Tôn Dũng lại hâm mộ ra mặt: “Sang năm nếu nhà họ Mao lại bao thầu, con sẽ đi theo ông ta làm công nhân. Vừa làm gần nhà lại có thể kiếm được kha khá tiền, cũng là một mối tốt chán.”
Tô Nhuyễn không nhịn được mà bật cười khúc khích. Ban đầu khi cậu Ba vừa mở miệng, cô còn tưởng cậu ấy định học người ta để tự mình bao thầu một đoạn đường nào đó, cuối cùng hóa ra lại chỉ là định làm công nhân cho người ta mà thôi.
Lý Nhược Lan nhìn vẻ mặt đắc chí của em trai mình, đã quen với tính khí này nên chỉ lắc đầu: “Còn tới lượt em sao? Chắc chắn người ta đã có cả đống người theo làm rồi. Mà chị nghe nói lão Mao Gia Đống kia làm người không thành thật lắm thì phải?”
““Không thành thật thì chẳng lẽ anh ta còn dám hại người trong thôn sao?” Lý Tôn Dũng khoác lác một cách đắc ý: “Hơn nữa, chị Ba xem thường em trai chị rồi. Nếu em muốn đi làm, chắc chắn anh ta sẽ phải cho em một vị trí quản đốc cho xem!”
Ngôn Thiếu Thời không kiên nhẫn nghe cậu Ba nhà mình tiếp tục khoác lác, cậu bé nhanh chân chạy tót vào trong thôn trước: “Bà ngoại, cậu mợ, các anh các chị, các em, cháu trai cháu gái, cháu tới rồi đây!”
Lý Nhược Lan nghe xong, vừa bực vừa buồn cười: "Cái thằng nhóc này!"
Có điều cũng nhờ tiếng gào ấy, khi nhóm người Tô Nhuyễn vừa rẽ vào con ngõ nhỏ, đã thấy rất nhiều người đang đứng trước cửa căn nhà bên phải, ở giữa con ngõ, trông ai nấy đều cao hứng vẫy tay chào đón họ.
Lý Nhược Lan chào hỏi từng người, một bác gái đứng trước cửa căn nhà đầu hẻm cắn hạt dưa, tò mò nhìn Tô Nhuyễn rồi hỏi: "Nhược Lan, đây là cô con gái 'vàng bạc' nhà cô mới nhận về đấy à?"
Tô Nhuyễn:…
Cái biệt danh gì mà lạ tai vậy?
Hiển nhiên những người khác cũng không hiểu lắm, Lộc Minh Sâm nhướng mày nhìn cô, dường như cảm thấy biệt danh này rất hợp với cô.
Không lâu sau, họ đã được người phụ nữ đang quét tuyết bên kia đường giải đáp nghi hoặc: "A, vừa nhìn con bé này là biết ngay là người nhà họ Lý rồi, trông xinh xắn quá chừng, nhưng mà nhà cô thật sự cho con bé ba vạn tiền hồi môn à?"
Có người chen vào hỏi: "Con gái có tiền như vậy, hôm nay có mang thứ gì tốt tới cho bà ngoại với các cậu không đấy?"
Trong mắt Lý Nhược Lan thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng sắc mặt bà không hề thay đổi, vẫn tươi cười nói: "Ba vạn sao đủ, tận ba mươi vạn đó chứ!"
Nói đoạn, bà thò tay vào túi, bốc một nắm kẹo sô-cô-la, tiện tay đưa cho hàng xóm: "Cầm đi, đều là vàng bạc cả đấy, đừng để rơi mất lại đau lòng."
Thấy có người cứ nhìn chằm chằm vào chân Lộc Minh Sâm, bà cười nói: "Quân nhân mà, lập công rồi bị thương, khả năng phải tĩnh dưỡng một hai năm đấy."
Có người nghĩ gì nói nấy, liền thốt lên: "Một hai năm là khỏi được không?"
Lý Nhược Lan giả vờ giận dỗi: "Sao hả, bà mong con rể tôi không khỏi được à?"
Người kia không có ác ý, cười ha hả đáp: "Sao tôi nghe nói là bị liệt, bao lâu cũng chẳng khỏi được?"
Lý Nhược Lan trợn mắt khinh bỉ: "Nằm liệt mà đi đứng được thế này à?"
Mọi người nhìn dáng người thẳng tắp, dù phải chống nạng vẫn đi lại nhanh nhẹn của Lộc Minh Sâm, ai nấy đều tấm tắc: " Đúng là không giống lời đồn thật, ai chà, Nhược Lan, bà tìm đâu ra thằng con rể đẹp trai đến vậy?"
Lý Nhược Lan lập tức tươi roi rói: "Đẹp trai đúng không? Chắc chắn trong thôn không ai đẹp trai bằng thằng bé nhà tôi đâu!"
"Bà cứ khoe khoang mãi đi …"
Sau đó, câu chuyện lại chuyển hướng sang Lộc Minh Sâm. Anh chàng cứ đứng ngoan ngoãn bên cạnh như một bức tượng, để Lý Nhược Lan thỏa sức khoe khoang.
Mãi cho tới khi mợ Cả đi ra gọi: "Nhược Lan ơi, làm gì mà đứng ở đây mãi thế? Trời lạnh như thế này, không sợ đông đá à?"
"Tiểu Anh, Tiểu Kiệt, mau ra đón nhà cô cả vào đi các con!"
Sau đó ba bốn cậu thiếu niên chừng mười mấy tuổi ào ào chạy tới, tự giác nhận lấy đồ đạc trên tay họ, miệng không ngừng chào "Cô Cả" với những lời líu lo khác.
Có một bé gái đáng yêu chừng ba tuổi đứng trước mặt Lộc Minh Sâm, cố gắng ngửa cổ nhìn anh, nhưng Lộc Minh Sâm quá cao, cô bé lại mặc quần áo quá dày, vừa ngửa đầu thì cả người đã ngã về phía sau.
Tô Nhuyễn kinh hô một tiếng, vẫn chưa kịp phản ứng lại thì Lộc Minh Sâm đã duỗi chân qua đỡ lấy cô bé.
Cô bé dựa vào đùi Lộc Minh Sâm, đột nhiên cất tiếng cười khanh khách, cứ như thể cảm thấy trò này rất vui.
Trong mắt Lộc Minh Sâm cũng thoáng hiện ý cười hiếm thấy.
Có người đứng phía sau khẽ nói: "Nhìn anh ấy rất linh hoạt đấy chứ."
"Ai nói người ta bị liệt đâu …"
" Đúng là loại thiếu đạo đức, chắc chắn là thấy người ta sống tốt nên ghen ghét đây mà."