Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 186: Bà ngoại tinh quái (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Khi Lý Nhược Lan vào đến nhà bà ngoại rồi, bà mới nhíu mày hỏi mợ Cả: "Chuyện này là thế nào? Mấy lời đồn đại từ đâu ra vậy?"

Thời buổi này mọi người đều để ý đến chuyện "tiền bạc không khoe của", người thích khoe khoang đều bị coi là kẻ khoác lác, còn những ai muốn sống yên ổn bình thường sẽ không ai để lộ của cải trong nhà.

Đặc biệt là với những cô dâu mới còn e dè như Tô Nhuyễn, nếu để người khác biết cô có nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ gây không ít phiền toái, sẽ có những kẻ tính toán, muốn trục lợi mà tìm đến làm khó cô.

Ở huyện Khai Vân, nhà họ Tô vốn đã nổi tiếng hay khoe khoang, muốn giấu cũng không giấu được, có điều giờ đây Tô Nhuyễn đã dứt khoát đoạn tuyệt với họ, sau này không còn lui tới, nên vấn đề không còn quá lớn.

Nhưng ở thành phố thì khác, ngay cả người nhà họ Lý cũng chỉ biết Lý Nhược Lan đã đòi lại hơn một vạn tệ từ Tô Văn Sơn cho Tô Nhuyễn làm của hồi môn, còn chuyện lễ hỏi nhà họ Lộc cho, Lý Nhược Lan chưa hé răng nửa lời, vậy mà không hiểu sao người trong thôn đã truyền tai nhau hết rồi?

Mợ Cả còn đang ngơ ngác, thì mợ Hai đi ra từ phòng bếp phía tây, giải đáp thay: “Là đứa con dâu mới nhà ông trẻ Ba nhà phía cuối thôn truyền ra đấy. Hôm qua nghe phong thanh đồn thổi, chị đã dò la chút ít, hình như cô ta có họ hàng thân thích với nhà họ Lộc.”

Mợ Cả nhíu mày: “Chị e rằng nhà họ Lộc lại muốn giở thủ đoạn gì đó. Các em cẩn thận chút.” Sau đó, mợ quay sang dặn dò Tô Nhuyễn: “Nếu có ai tới tìm cháu vay tiền, cháu tuyệt đối đừng cho vay đó, biết chưa?”

Tô Nhuyễn gật đầu, chắc chắn là không thể cho vay được rồi, cô còn đang thiếu nợ Lộc Minh Sâm một khoản đây.

Cậu Cả vừa gánh nước ra từ phòng đông, nghe vậy liền nói: “Cũng đừng quá lo lắng, giặc đến nhà thì đánh, nước dâng tới đâu thì bắc cầu tới đó. Cứ ngày ngày đề phòng người khác thì còn sống sao nổi?”

“Cậu nói cũng phải.”

Khi mọi người đang trò chuyện rôm rả, bỗng nghe thấy giọng nói của một bà cụ từ phía trước vọng đến: “Mau để bà xem cháu ngoại bà nào.”

“Mẹ!”

“Bà ngoại.”

Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho, cậu mợ, Ngôn Thiếu Dục, Ngôn Thiếu Thời cùng mấy đứa nhỏ chị em họ nhìn thấy bà cụ đi tới từ phòng khách, đồng thanh mở miệng chào.

Cảnh tượng ấy thật đông đúc, lại ấm áp lạ thường.

Bà ngoại Lý đã gần bảy mươi, dáng người mảnh khảnh, mái tóc bạc lơ thơ được búi chỉnh tề sau gáy. Lúc này bà đang đứng trước cửa phòng khách, ánh mắt dừng trên người Tô Nhuyễn, đôi mắt rưng rưng: “Đây là Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta đó ư?”

“Cháu ngoan của bà ngoại, mau tới đây để bà ngoại nhìn xem nào.”

Bà cụ Tô là người thích phê phán và uốn nắn người khác, còn tính tình Tô Nhuyễn lại tương đối ương ngạnh. Đây là lần đầu tiên cô được trưởng bối gọi trìu mến như vậy, nên trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng.

Bà ngoại Lý kéo lấy tay cô, nhìn từ trên xuống dưới, miệng không ngừng khen: “Tốt lắm, tốt lắm, đúng là bé ngoan của bà.” Giọng điệu vốn đang có chút nghẹn ngào, khi quay đầu nhìn sang Lộc Minh Sâm bên cạnh, đôi mắt bà lại cong lên cười tít mắt: “Đây là Tiểu Lộc à? Đã nghe nói chú khôi ngô tuấn tú lắm rồi, không ngờ lại đẹp trai đến vậy.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, cô nghi ngờ cái “máu” mê cái đẹp của nhà mình chính là do bà ngoại truyền xuống.

Ngôn Thành Nho đứng sau lưng Lý Nhược Lan, nói đùa: “Mẹ ơi, mẹ có cháu rể rồi, có phải là con sắp bị ra rìa hay không?”

Bà ngoại Lý lập tức nói ngọt ngào dỗ dành như dỗ trẻ con: “Mau tới đây, con rể ngoan, để mẹ nhìn kỹ nào, ối chao, con trai mẹ cũng đẹp trai quá, chỉ kém cháu rể của mẹ một chút thôi.”

Câu nói này khiến những người có mặt ở đó đều bật cười rộ lên, lúc này Tô Nhuyễn mới biết bà ngoại mình còn rất hài hước.

Dì Phúc đứng bên cạnh, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.

Tô Nhuyễn hỏi thăm bà ấy: “Dì ở nơi này có thấy thoải mái không?”

“Thoải mái lắm, thấy ổn hết rồi cháu ạ.” Dì Phúc kéo tay Tô Nhuyễn, vui mừng cảm thán: “Cháu là đứa có số sướng, có phúc lớn.”

Sau đó lại nhìn sang Lộc Minh Sâm: “Cũng là phúc phần của chú Minh Sâm đấy.”

Bà ấy chưa từng gặp gia đình nào ấm áp đến vậy. Minh Sâm ở chỗ này, nhất định có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc mà từ trước tới nay chú chưa bao giờ được nếm trải.

Bà ngoại Lý nghe vậy, kéo dì Phúc lại, nói: “Lâm Phúc à, bà cũng nhờ phúc của cô mà có, cô đã mang cháu ngoại gái về cho bà đó.”

Sau đó bà cất tiếng gọi mọi người: “Nào nào nào, cả nhà cùng quây quần ăn bữa cơm với dì Phúc, để cùng hưởng ‘phúc khí’ nào.”

“Thằng Hai ơi, mau dọn cơm ra đi, đừng để cháu ngoại với cháu rể của mẹ bị đói bụng.”

Nói xong bà lại quay đầu nhìn qua Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục, tỏ vẻ không thiên vị, bổ sung: “Cả con rể với cháu ngoại mẹ nữa, cũng không thể thiếu phần đâu.”

Không hiểu sao Tô Nhuyễn đột nhiên lại nghĩ tới cụm từ “đáng yêu đáo để”, bà ngoại này quả thật quá đỗi dễ thương.

Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục đều cười hì hì, hai người vốn dạn dày sương gió thế mà trước mặt bà ngoại lại thoải mái đến lạ.

Sau đó, Tô Nhuyễn mới được chứng kiến cái náo nhiệt thực sự của nhà họ Lý.

Bà ngoại có bốn người con: ba người cậu và dì Lý Nhược Lan. Cậu Cả có hai trai hai gái, ngoài cô con gái út còn nhỏ, ba người còn lại đều đã lập gia đình, có con cái đề huề. Đứa cháu trai nhỏ nhất mới hơn hai tuổi, đang được anh họ nhà cậu Hai cõng trên cổ chơi trò cưỡi ngựa.

Nhà cậu Hai có ba trai một gái, cũng đã có hai người kết hôn và có con. Còn nhà cậu Ba có hai gái một trai, hiện tại mới chỉ có một người vừa kết hôn.

Tóm lại, chỉ riêng các anh chị em họ đã có tới mười một người, cộng thêm hàng cháu chắt, tổng cộng có tới hơn ba mươi nhân khẩu.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 186: Bà ngoại tinh quái (2)