Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 187: Đêm nay ngủ thế nào

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Bà ngoại vừa ra lệnh một tiếng, cả nhà lập tức hành động. Người lớn bê đồ ăn, trẻ con loay hoay xếp ghế. Một đám đông người trông có vẻ hỗn loạn, nhưng lại vô cùng trật tự, như thể mỗi người đều đã quen với công việc của mình.

Mấy đứa cháu nhỏ từ hai đến bốn tuổi đang chạy nhảy tung tăng ngoài sân, nghe thấy tiếng bà ngoại gọi: “Tiểu Quả Tử, tập hợp!”

Lập tức, chúng nối đuôi theo cậu nhóc bốn tuổi, chạy lạch bạch đến bên cạnh bà ngoại.

Bà ngoại đắc ý khoe khoang với Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm: “Đây chính là ‘nhà trẻ’ của nhà họ Lý chúng ta đấy, dạy dỗ cũng không tồi lắm nhỉ.”

Câu này lại chọc cho mọi người cười rộ lên lần nữa.

Tô Nhuyễn đã phần nào hiểu được vì sao hai anh em nhà họ Ngôn đều thích chạy tới nhà bà ngoại đến vậy. Đúng là rất ồn ào, náo nhiệt, nhưng lại vô cùng thoải mái và ấm cúng.

Trong phòng khách bày biện hai mâm cỗ lớn, người lớn ngồi một bàn, trẻ con ngồi một bàn riêng.

Bà ngoại kéo dì Phúc ngồi xuống vị trí chủ tọa, trịnh trọng giới thiệu Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm với mọi người, sau đó dặn dò: “Bây giờ các con cứ làm quen với hai đứa nó là được rồi, lát nữa đừng có đưa nhầm bao lì xì mừng cưới đấy nhé.”

Nói xong bà còn cười tủm tỉm với Tô Nhuyễn: “Hai đứa đừng sốt ruột. Nhà đông người, chốc lát chắc chắn chưa thể quen hết mọi người đâu, khi nhận tiền mừng cưới làm quen lại thì được cả thôi.”

Tô Nhuyễn cười không ngớt miệng, hình như ở trong căn nhà này chẳng có giây phút nào là không có tiếng cười.

Khi bữa ăn trôi qua được một nửa, đột nhiên Ngôn Thiếu Thời chợt nghĩ ra điều gì đó, cậu la toáng lên: “A, đúng rồi, cá viên chị cháu làm!”

“Mẹ ơi, chúng ta nấu cá viên đi!”

Ngôn Thiếu Dục đứng dậy đi theo em trai, lấy mấy túi cá viên từ đống quà tặng mang đến, rồi cầm xuống phòng bếp. Thứ này rất dễ nấu, trong phòng bếp đã có sẵn nước dùng thơm lừng, chỉ cần cho thêm chút hành lá, rau thơm vào là được.

Trong lúc chờ đợi, Ngôn Thiếu Thời dùng cách miêu tả vô cùng khoa trương của mình kể lại cậu và anh rể đã làm ra từng viên cá trắng như tuyết, tròn trịa xinh xẻo kia thế nào. Cuối cùng cậu tổng kết: “Chị gái cháu dùng nước hầm xương cá nấu cá viên, ngon tuyệt cú mèo luôn ạ.”

Bà ngoại vội vàng nói: “Mau nấu đi, mau nấu đi, bà thèm chảy nước miếng rồi đây này!”

Chỉ một lát sau, Ngôn Thiếu Dục và chị họ đã bưng nồi canh cá viên nóng hổi vào, múc cho mỗi người một bát.

Sau khi nếm thử, quả nhiên mặt bà ngoại hiện lên vẻ tấm tắc khen ngon, nắm lấy tay Tô Nhuyễn nói: “Cháu ngoại gái của bà thật là khéo tay quá đi.”

Tô Nhuyễn nghe người nhà họ Lý tấm tắc khen như thể cô vừa nấu ra món sơn hào hải vị, trong lòng vừa buồn cười vừa không ngăn nổi niềm vui sướng đang trào dâng. Cô kéo Lộc Minh Sâm lại, nói: “Tất cả đều do anh ấy tự tay làm, lần sau lại nhờ anh ấy nấu cho bà ngoại nhé.”

Bà ngoại Lý nhìn Lộc Minh Sâm, nét mặt tươi rói như bắt được vàng, cất lời: “Cháu rể của bà không chỉ đẹp trai, mà còn giỏi giang nữa chứ.”

Lộc Minh Sâm cũng bị chọc cười, vẻ mặt anh giãn ra, toát lên niềm hân hoan khó tả.

Cơm nước xong, Tô Nhuyễn biếu bà ngoại một củ nhân sâm quý, tặng các cậu những gói bánh quy sữa thơm ngon, các chị họ thì mỗi người một bộ hoa tai do chính tay cô làm. Các anh họ đều nhận được dây lưng, còn đám trẻ con thì đồng loạt được phát lì xì đỏ thắm.

Có điều, cô và Lộc Minh Sâm nhận lại còn nhiều hơn thế.

Sau đó, các anh họ đã có gia đình ai nấy đều bận bịu việc nhà riêng, vì sắp Tết rồi nên nhà nào cũng bộn bề công việc.

Cuối cùng Tô Nhuyễn cũng hiểu vì sao Ngôn Thiếu Thời lại nói nhà bà ngoại không thiếu thứ gì.

Nghỉ ngơi tại nhà bà ngoại một lát, Lý Nhược Lan liền dẫn cô và Lộc Minh Sâm ra phố, cùng nhau sắm sửa hàng hóa đón Tết.

Buổi đi chợ hôm ấy quả là hứng khởi, con phố buôn bán kia nằm ngay trước thôn Lý. Chưa đi được vài bước đã gặp quầy hàng rau củ của anh họ nhà cậu Cả.

Tuy cậu Cả là thợ mộc, nhưng trong nhà có ruộng có đất. Năm trước, anh họ dựng một sạp rau lớn, trên đó bày biện không ít rau dưa tươi rói, buôn bán vô cùng tấp nập.

Lý Nhược Lan gọi Tô Nhuyễn qua chọn thứ mình thích: “Hàng rau củ của anh ấy lúc nào cũng tươi ngon nhất.”

Đương nhiên họ không lấy không, nhưng chắc chắn giá rẻ hơn so với người ngoài. Anh họ còn cẩn thận lấy ra những loại tươi ngon nhất mà mình đã dành riêng cho họ chọn.

Sau đó là tới cửa hàng trái cây của anh họ cậu Hai. Lý Nhược Lan chọn hai thùng lớn hoa quả.

Nhà anh họ khác thì bán táo đỏ, óc chó, mứt kẹo và các loại quả khô linh tinh.

Chị họ cậu Ba bán quần áo giày dép.

Anh họ út nhà cậu Ba thì tranh thủ dịp Tết bày bán tranh chữ, câu đối đỏ, cùng pháo hoa, pháo trúc…

Nói chung là lướt một lượt trên đường, thứ gì mình cần mua thì các anh chị họ đều có bán. Tuy rằng vẫn phải trả tiền, nhưng Tô Nhuyễn lại có cảm giác vui vẻ như thể được tha hồ lựa chọn vậy.

Mua nhiều đồ như vậy tất nhiên là không thể xách hết. Cuối cùng, cậu Cả lấy ra chiếc xe ba bánh vẫn thường dùng chở hàng nông sản. Cô và Lộc Minh Sâm, cộng thêm bốn người nhà họ Ngôn cùng dì Phúc, tổng cộng bảy người, mang theo hàng hóa ngồi chật cứng trên thùng xe, xóc nảy, chầm chậm lăn bánh về nhà.

Ngoài trời tuyết lại bắt đầu rơi lất phất, nhưng Tô Nhuyễn không hề cảm thấy lạnh chút nào. Cô quay đầu nhìn về phía Lộc Minh Sâm, thì thấy anh đã tựa vào thành thùng xe, hài lòng nhắm nghiền mắt. Tuyết trắng đọng trên hàng lông mi dài của anh, đẹp tựa một bức tranh thủy mặc.

Hình như đã nhận ra ánh mắt của cô, Lộc Minh Sâm mở mắt, hỏi: “Nhìn cái gì thế?”

Tô Nhuyễn ghé sát vào anh, liếc nhìn dì Phúc đang ngồi cạnh Lý Nhược Lan, nhỏ giọng cười nói: “Đêm nay anh tính ngủ thế nào đây?”

Cả người Lộc Minh Sâm lập tức cứng đờ, vẻ mặt hài lòng lúc nãy đã biến mất tăm.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 187: Đêm nay ngủ thế nào