Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 190: Tống Tiểu Trân (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sau khi ăn sáng xong, Lộc Minh Sâm đi cùng cô tới nhà họ Ngôn để chúc Tết mẹ Lý Nhược Lan và ông Ngôn Thành Nho.

Tô Nhuyễn nhìn anh giả vờ nghiêm trang, chính trực giữ gìn thể diện cho cô, sau khi nhận bao lì xì xong, cô lấy cớ không yên tâm để dì Phúc ở nhà một mình, rồi bảo Lộc Minh Sâm về nhà trước.

Lộc Minh Sâm nghiêng đầu nhìn qua, Tô Nhuyễn giả vờ hùng hổ đuổi người: “Đi mau, về trước đi, nếu không em lo lắng cho dì Phúc, ngồi bên này cũng không yên tâm.”

Lý Nhược Lan giận dỗi: “Con không yên tâm ngồi ở đây nên ép Minh Sâm về nhà, làm vậy không phải bắt nạt người ta sao?”

Chưa đợi bà ấy nói xong, Tô Nhuyễn đã đẩy Lộc Minh Sâm ra ngoài. Cô còn quay đầu lại, tủm tỉm cười trêu Lý Nhược Lan: “Con không bắt nạt anh ấy, chứ ai vào đây bắt nạt anh ấy?”

Tuy Lý Nhược Lan nhìn cô có vẻ trách cứ, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười.

“Nếu chuyện hôn nhân của thằng Thiếu Dục cũng suôn sẻ được như con thì hay biết mấy.”

Lý Nhược Lan không khỏi cảm thán.

Tô Nhuyễn nhanh nhẹn chui vào phòng bếp xắt rau giúp mẹ chồng. Hôm nay, Ngôn Thiếu Dục định dẫn bạn gái về nhà ra mắt.

Sau ngày mang của hồi môn từ nhà bà ngoại về, đột nhiên Ngôn Thiếu Dục nói muốn dẫn bạn gái về nhà, Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho đều mừng rỡ không tả xiết.

Năm nay Ngôn Thiếu Dục đã học năm cuối. Trong cái thời đại cưới hỏi sớm này, sau khi tốt nghiệp mà chưa lập gia đình thì đều thuộc dạng thanh niên quá lứa lỡ thì rồi, bởi vậy phần lớn đều kết hôn trước khi ra trường. Nghe nói anh ấy đã có bạn gái từ nửa năm trước, ngay từ lúc đó, người nhà họ Ngôn đã bắt đầu rục rịch chuẩn bị.

“… Thật ra cũng rất hợp đôi, hai đứa nó học cùng chuyên ngành, biết đâu sau này tốt nghiệp lại được phân công về cùng một cơ quan.”

“… Cũng là người địa phương, cha mẹ đều là công nhân xưởng thực phẩm. Nghe nói còn một cậu em trai đang tham gia quân ngũ, nhà có ba chị em, con bé là chị cả.”

Lý Nhược Lan hồ hởi nói: “Con cả thì tốt quá, có trách nhiệm, đảm đang việc nhà, sau này lỡ có thêm anh chị em khác thì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Thế rồi giọng bà ấy lại có chút thấp thỏm: “Có điều không biết tính tình cha mẹ con bé thế nào, có dễ ở chung không. Thằng anh con cũng thật là, chỉ biết nhà gái không tồi, lại chẳng chịu hỏi han xem mẹ vợ tương lai thích gì, sau này sao mà lấy được lòng cha mẹ vợ đây?”

Ngôn Thành Nho tự tin ra mặt: “Em cứ yên tâm, Thiếu Dục có chừng mực mà.”

“Cũng phải, nếu em là mẹ vợ, chắc chắn em sẽ thích nó, thích đến không chịu được ấy chứ.” Lý Nhược Lan bật cười: “Lát nữa mình đưa tiền mừng một trăm đồng có được không? Hay là cho thêm một chút nữa?”

Ngôn Thành Nho dở khóc dở cười: “Thế là đủ rồi. Lần đầu tiên tới nhà, đủ lễ nghĩa là được, cho nhiều quá, lỡ con gái người ta chưa vừa ý lại thấy áp lực.”

Hiện giờ tiền mừng cưới thường chỉ ba đồng năm đồng, một trăm đồng đã là con số rất hậu hĩnh rồi.

Lý Nhược Lan cười nói: “Chẳng phải là do khi tổ chức hôn lễ cho Nhuyễn Nhuyễn đã quen tay vung tiền quá trán rồi sao?”

Ngôn Thành Nho cũng phá lên cười. Ngôn Thiếu Thời thò đầu qua, làm ra vẻ thần bí, nói: “Chị dâu con xinh cực kỳ.”

Lý Nhược Lan lập tức tỏ vẻ hứng thú: “Con gặp bao giờ? Trông con bé thế nào?”

Ngôn Thiếu Thời cười gian: “Anh trai con có ảnh chụp.”

Lý Nhược Lan hùng hổ: “Không phải con lại lén lút lục lọi đồ đạc của anh trai con đấy chứ?”

Ngôn Thiếu Thời kêu to oan uổng: “Mẹ, mẹ nghĩ con là ai chứ? Là lúc anh trai xem thì con nhìn thấy thôi! Anh ấy giữ tấm ảnh kia kỹ lắm!”

Lý Nhược Lan cũng chỉ nói vậy mà thôi, thấy cậu thật sự không làm gì chuyện bậy bạ, lập tức quay lại đề tài mình hứng thú: “Trông thế nào?”

“Giống…”

Ngôn Thiếu Thời còn chưa nói dứt lời, đã nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc từ bên ngoài truyền tới. Cậu lập tức chạy tới cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài: “Mẹ, anh ấy đón chị dâu về rồi!”

Người một nhà vội vàng cúi đầu sửa sang lại quần áo. Tô Nhuyễn và Lý Nhược Lan còn giúp nhau sửa lại tóc, rồi mới ra cửa nghênh đón.

Chỉ một lát sau, Ngôn Thiếu Dục đã dẫn theo một cô gái trẻ tuổi, dáng người thon thả lên lầu.

Lý Nhược Lan lập tức cười tít mắt, nhiệt tình nói: “Đây là Tiểu Trân phải không? Mau mau, mau vào nhà thôi con.”

Bởi thế Lý Nhược Lan mới vui vẻ đến thế, bởi lẽ trông Tống Tiểu Trân quả thực rất xinh đẹp. Dù dáng người không cao lắm, nhưng nước da trắng nõn, đôi mắt hạnh, sống mũi cao thanh tú, hốc mắt hơi sâu. Mái tóc đen mượt mà buông xõa trên vai, khi thẹn thùng mím môi còn để lộ hai chiếc má lúm đồng tiền bé xinh, nhìn qua có nét giống một cô búp bê Tây Dương. Chắc chắn sẽ được những người mê nhan sắc yêu thích rồi.

Vốn dĩ Tô Nhuyễn cũng rất vui mừng, nhưng khi ánh mắt cô gái ấy quét qua cô, không hiểu sao cô lại nhận ra một tia địch ý mơ hồ. Tô Nhuyễn không khỏi thắc mắc. Ban đầu cô còn nghĩ mình bị ảo giác, bởi hai người chưa từng gặp nhau bao giờ, có địch ý thì quả thực quá kỳ lạ.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 190: Tống Tiểu Trân (1)