Đợi khi mọi người cùng nhau an tọa bên bàn ăn, Tô Nhuyễn lập tức cảm nhận rõ ràng rằng đối phương bài xích cô. Mới đầu là chuyện chỗ ngồi, Ngôn Thành Nho và Lý Nhược Lan ngồi ghế chủ nhà, tiếp đến là Ngôn Thiếu Dục và Tống Tiểu Trân. Vốn dĩ chỗ của cô được sắp xếp bên cạnh Tống Tiểu Trân, nhưng kết quả là Tống Tiểu Trân lại lén lút kéo tay áo Ngôn Thiếu Dục, chuyển sang ngồi bên kia anh ta. Cứ như thể ngồi gần Tô Nhuyễn là chuyện rất khó chịu vậy.
Sau đó, trong bữa cơm, Ngôn Thiếu Dục thấy cốc nước của Tô Nhuyễn đã cạn, bèn vươn tay lấy chai nước định rót thêm cho cô. Nhưng Tống Tiểu Trân đã nhanh nhảu giơ ly nước lên trước, đợi Ngôn Thiếu Dục rót cho mình xong thì cô ta liền cầm lấy chai nước, mỉm cười nói với Tô Nhuyễn: "Để tôi rót cho cô."
Làm sao Tô Nhuyễn có thể để khách tới nhà rót đồ uống cho mình, hơn nữa cái dáng vẻ khách sáo ấy rõ ràng chỉ là xã giao. Cô đứng dậy nhận lấy chai nước, tự rót đầy cho mình, rồi còn rót thêm cho Ngôn Thiếu Thời và Lý Nhược Lan. Sau đó, Tô Nhuyễn cũng bắt đầu giữ khách sáo với Tống Tiểu Trân, nhưng cũng không để ý lắm. Con gái trẻ tuổi đang chìm đắm trong tình yêu mà để ý bạn trai mình đối xử tốt với người khác cũng là lẽ thường tình. Huống hồ, giữa người với người còn chú trọng duyên phận, nếu thật sự không thể thân thiết, chỉ cần giữ đủ khách sáo với nhau là được, dù sao sau này cô cũng chẳng phải sống chung với cô ấy.
Thế rồi cô phát hiện ra, hình như Tống Tiểu Trân không chỉ có địch ý với riêng cô. Sau khi ăn xong, Lý Nhược Lan rót cho cô ta chén nước, nhưng cô ta chẳng buồn đứng dậy đỡ, đợi Lý Nhược Lan đưa ly nước tới tận tay thì cô ta mới nói lời cảm ơn. Nếu nói cô ta không có lễ phép cũng không đúng, bởi khi Ngôn Thành Nho đẩy đĩa trái cây cho cô ta, cô ta khẽ khom người, hai tay đỡ lấy đĩa.
Những hành động như vậy khiến cả gia đình đều cảm thấy gượng gạo. Ngay cả Ngôn Thiếu Thời, người vẫn luôn khuấy động bầu không khí, cũng bắt đầu yên tĩnh lại, không tiếp tục chủ động nói chuyện với cô ta. Đợi Lý Nhược Lan trao bao lì xì, tiễn khách ra khỏi cửa, cả nhà mới ngồi xuống ghế sô pha, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ngôn Thiếu Thời, vốn tính vô tư lự nhất, cũng phải lên tiếng: "Sao con có cảm giác chị dâu này không thích con lắm nhỉ?"
Lý Nhược Lan cũng đang đắn đo: "Có lẽ nào chúng ta đã có điều gì chưa phải, hay con bé cố tình làm thế để sau này không bị nhà chồng chèn ép?" Có một vài cô gái khi đến ra mắt nhà trai, sẽ được cha mẹ dạy dỗ nên kiêu căng một chút, đề phòng sau này bị nhà chồng chèn ép.
Ngôn Thành Nho lại cảm thấy không giống lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Đợi Thiếu Dục về, hỏi nó một chút."
Bữa cơm hôm đó quả thực có hơi mất hứng, Tô Nhuyễn cũng không vui vẻ gì. Ngồi thêm một lát thấy hơi buồn ngủ, muốn về nhà ngủ thêm cho đã, bèn chào tạm biệt Lý Nhược Lan rồi trở về nhà mình.
Bước ra ngoài, trong lòng Tô Nhuyễn trĩu nặng khi nghĩ đến Lộc Minh Sâm. Cô rẽ vào con ngõ nhỏ, định tìm mua chút quà vặt ở phố hàng rong, mong sẽ làm anh nguôi ngoai.
Nào ngờ, cô lại vô tình bắt gặp Ngôn Thiếu Dục và Tống Tiểu Trân đang đứng nép sau góc tường tránh gió, trò chuyện riêng tư. Họ mải mê đến nỗi không hề hay biết có người đang đứng gần đó. Định bụng lặng lẽ bỏ đi, nhưng Tô Nhuyễn lại chợt nghe được câu chuyện mà họ đang bàn tán có liên quan đến cô và mẹ Lý Nhược Lan.
“Sao anh chẳng kể với em, rằng mẹ anh vốn là mẹ kế?” Tống Tiểu Trân nhìn Ngôn Thiếu Dục, trên mặt lộ vẻ đau xót.
Ngôn Thiếu Dục có phần khó hiểu: “Chuyện này nói hay không cũng đâu quan trọng, mẹ anh đối với anh chẳng khác gì mẹ ruột cả. Đâu cần phải phân biệt mẹ đẻ với mẹ kế làm gì, bà ấy là người tốt mà.”
“Sao có thể như vậy được!” Tống Tiểu Trân bĩu môi, giọng đầy vẻ trách móc: “Chắc chỉ có người vô tâm như anh mới không để ý, chứ em thì xót xa thay cho anh khi thấy anh bị chèn ép như thế.”
Ngôn Thiếu Dục nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười: “Anh có bị chèn ép gì đâu, mẹ anh là người tốt bụng mà, sau này em về ở chung rồi sẽ hiểu.”
Tống Tiểu Trân tiếp lời: “ Nhưng em nghe đồn, cái cô con gái mà mẹ kế anh đem về kia, lần này cưới chồng, bà ấy lại cho tới ba vạn của hồi môn lận.”
Ngôn Thiếu Dục chau mày: “Sao em lại biết chuyện này? Em nghe từ đâu vậy?”
Tống Tiểu Trân đáp: “Chẳng phải mẹ em biết em sắp đến nhà anh ra mắt sao, nên mới lò dò tìm hiểu trước đó mà.”
Vân Chi
“Anh chỉ cần nói xem, liệu cô ta có thật sự nhận được ba vạn của hồi môn đó không thôi!”
Ngôn Thiếu Dục vẫn đang suy nghĩ miên man, nhưng miệng thì đã vô thức đáp: “Anh cũng không rõ lắm, chuyện này để cha mẹ anh lo liệu rồi, anh chẳng mấy bận tâm.”
“Tại sao lại không bận tâm?” Tống Tiểu Trân tỏ vẻ khó hiểu: “Tiền của hồi môn đó chẳng phải do nhà anh bỏ ra hay sao?”
“Không phải.”
Ngôn Thiếu Dục giải thích: “Tiểu Trân, số của hồi môn của em gái anh không phải tiền do nhà anh bỏ ra đâu, đó là tiền lễ hỏi của nhà họ Lộc và do cha ruột con bé dành dụm cho con bé.”
Rõ ràng Tống Tiểu Trân không tin những lời này. Cô ta thẳng thừng tuyên bố: “Mẹ em bảo, lễ hỏi cho em cũng phải ba vạn đồng đấy!”
Ngôn Thiếu Dục trợn tròn mắt. Ở tỉnh Đông Lâm này, một gia đình công nhân viên bình thường mà có thể bỏ ra sáu ngàn tám trăm tám mươi tám đồng tiền lễ hỏi đã là quá tốt rồi. Cộng thêm tam kim, quần áo lặt vặt và những thứ khác, tổng giá trị cũng phải ngót nghét một vạn, chỉ bấy nhiêu thôi đã gần như vét sạch gia sản nhà họ Ngôn rồi.
Trường hợp của Tô Nhuyễn là một ngoại lệ, vả lại gia thế nhà họ Lộc cũng hiển hách hơn nhà họ Ngôn gấp bội.