Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 192: Ai đang tính kế

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Rõ ràng Tống Tiểu Trân cũng biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng nhớ lời cha mẹ dặn dò, cô ta vẫn nghiến răng nói: “Mẹ em bảo, em là sinh viên sắp ra trường, không thể nào kém hơn cái cô em gái anh mới đưa về từ nông thôn được, đúng không?”

Tô Nhuyễn hiểu rằng giữa những người chị em dâu thường hay đem chuyện lễ hỏi ra so sánh, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe nói có cả chị dâu và em chồng lại đi so đo chuyện này.

Giọng Ngôn Thiếu Dục đã lộ rõ vẻ không vui: “Tiểu Trân, em cũng nhìn thấy rồi đó, nhà anh chỉ là một gia đình công nhân viên bình thường thôi, nếu kết hôn theo lệ thường thì cha mẹ anh chắc chắn sẽ không đối xử tệ bạc với chúng ta đâu, nhưng ba vạn thì quả thực không thể nào!”

Tống Tiểu Trân hỏi vặn lại: “Lời này chẳng phải do bà mẹ kế của anh xúi giục đấy chứ?”

“Bà ấy nói gì anh cũng răm rắp nghe theo à?” Tống Tiểu Trân thở dài thườn thượt, ra chiều bất đắc dĩ: “Bà ấy đã phóng khoáng chi ra cho đứa con gái riêng của mình nhiều như vậy, cớ sao lại không có tiền chứ?”

“Hơn nữa, sao hôm nay cái cô ta lại mò tới nhà anh mà giở thói tác oai tác phúc? Đã đi lấy chồng rồi, nhà anh lại có khách quý mà cô ta còn chạy đến hóng chuyện làm gì không biết!”

“Lẽ nào cô ta lại muốn ngăn cản em về làm dâu nhà anh sao?”

“Tô Nhuyễn đâu phải người như vậy.” Ngôn Thiếu Dục nhíu mày, không ngờ cô gái trước mặt lại bới lông tìm vết đến vậy: “Tuy con bé đã gả chồng, nhưng vẫn là em gái của anh. Hơn nữa, nó lại ở ngay khu tập thể Bình An bên cạnh, vốn dĩ hôm nay chỉ qua chúc Tết, biết em đến mới cố ý ở lại giúp đỡ tiếp đón em, món canh cá viên em thích là do chính tay con bé làm đó.”

Tống Tiểu Trân trưng ra dáng vẻ hối hận vì đã ăn món canh kia: “ Nhưng mà em thấy anh cứ như người hầu của cô ta vậy. Hết đưa ghế, lại rót đồ uống, cô ta vừa về làm dâu được bao lâu chứ.”

Ngôn Thiếu Dục nghiêm túc giải thích: “Tiểu Trân, em có thành kiến với bọn họ nên mới nghĩ như vậy. Trước kia Tô Nhuyễn chịu khổ rất nhiều, anh là anh trai, chẳng lẽ không nên đối xử tốt với con bé một chút hay sao? Ở nhà em, em không chiếu cố em trai em gái mình à?”

Tống Tiểu Trân thấy anh không chịu nghe, cũng có chút bực bội: “Sao có thể giống nhau, chúng em là chị em ruột thịt.”

Thấy sắc mặt Ngôn Thiếu Dục trở nên lạnh lùng, Tống Tiểu Trân có chút bất an, vội kéo tay áo anh, làm nũng: “Không phải vì em lo lắng cho anh sao?”

“Bên cạnh nhà em có một gia đình, cũng là mẹ kế. Ngoài mặt thì luôn tỏ ra từ ái khiến đứa trẻ kia thật lòng coi bà ta như mẹ ruột, nhưng bà ta chỉ giả vờ thế thôi, thật ra bên trong vẫn lén lút thân cận với con riêng của mình hơn.”

“Hơn nữa mẹ em đã nói rồi, sính lễ bà ấy sẽ không giữ lại một phân nào. Một vạn dùng để mua nhà lầu, một vạn mua gia cụ đồ điện trong nhà…” Với vẻ mặt đầy khao khát, Tống Tiểu Trân tiếp lời: “Còn dư lại một vạn, không phải anh thích xe máy sao, mua một chiếc xe máy hoặc gửi tiết kiệm đều được cả.”

Tô Nhuyễn thầm nghĩ, thảo nào lại khăng khăng đòi đủ ba vạn. Tương lai tươi đẹp đến vậy chỉ cần da mặt dày một chút là có thể có được, không đời nào chịu buông bỏ.

Ngôn Thiếu Dục lạnh nhạt đáp: “Tiểu Trân, chúng ta đều biết chuyện này là không thể. Em cũng biết đấy, tiền lương một tháng của cha mẹ em chỉ năm sáu trăm tệ, vì nuôi các em ăn học, căn bản trong nhà không còn tiền tiết kiệm, em trai em cũng phải kết hôn. Làm sao có thể chẳng giữ lại một đồng nào chứ?”

Tống Tiểu Trân khó chịu, cắn chặt môi: “Cho nên, ngay cả hỏi một câu anh cũng chưa hỏi, đã từ chối em sao? Rốt cuộc anh có yêu em hay không?”

Vân Chi

Ngôn Thiếu Dục thở dài một hơi, nói: “Tiểu Trân, vấn đề không nằm ở chỗ anh có yêu em hay không. Cha mẹ em cũng là công nhân viên chức, chắc em cũng hiểu rõ, dù cha mẹ anh có kiếm được nhiều hơn một chút, cũng không thể lấy ra số tiền lớn như vậy.”

Tống Tiểu Trân nổi nóng vì thái độ của Ngôn Thiếu Dục, cô ta bật thốt lên: “Sao không thể chứ? Là do anh không thật lòng muốn cưới em thôi!”

“Không phải cô em gái kia của anh có tiền mà, dù đã mua phòng ở, vẫn phải còn hai vạn chứ!”

Tô Nhuyễn:……

Chẳng trách lại đòi đủ ba vạn, hóa ra là đã tính kế cả của hồi môn của cô. Bàn tính này đánh quả thật là hay lắm.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Ngôn Thiếu Dục lạnh đi hẳn. Nếu như đối phương chỉ có thành kiến với người nhà anh, anh còn có thể kiên nhẫn giải thích, sau này ở chung hai bên có thể từ từ cởi bỏ hiểu lầm. Nhưng còn chưa kết hôn đã tính kế nhà họ Ngôn như vậy, anh tuyệt đối không thể chịu đựng.

Anh bình tĩnh nhìn thẳng đối phương: “Của hồi môn của em gái anh bao nhiêu, anh không quan tâm. Nếu em đồng ý gả cho anh, anh có thể thuyết phục cha mẹ bỏ ra tám ngàn tám tệ. Nhiều hơn là chuyện không có khả năng.”

Tám ngàn tám không tính là ít, nhưng mà so với ba vạn, chênh lệch quá lớn. Tống Tiểu Trân thấy mình nói mãi không được, tức tối quay người bỏ đi: “Vậy thì quên đi! Tôi không gả nữa, chúng ta chia tay!”

Nói rồi nước mắt cô ta cũng lã chã rơi xuống. Ngôn Thiếu Dục không dỗ dành cô ta như mọi khi, chỉ thở dài một tiếng: “Anh đưa em về.”

Tô Nhuyễn bước ra khỏi góc đường, dõi theo bóng dáng hai người họ, khẽ suy tính điều gì đó.

Nhìn cái cách làm ngây thơ của Tống Tiểu Trân là biết, cô ấy không phải người có ý tứ sâu xa, vậy rốt cuộc kẻ toan tính cô và nhà họ Ngôn là cha mẹ Tống Tiểu Trân, hay là một kẻ khác nhỉ?

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 192: Ai đang tính kế