Tô Nhuyễn không còn nghĩ đến chuyện của Tống Tiểu Trân nữa. Nếu cô ta có ý đồ gì với mình, thì sớm hay muộn cũng sẽ tự tìm đến.
Tuy rằng sáng mùng một mọi người đã có chút không thoải mái, nhưng sáng mùng hai Tết, tất cả đều tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Theo tục lệ của tỉnh Đông Lâm, mùng hai là ngày về nhà mẹ đẻ, vì thế Tô Nhuyễn lại theo chân Lý Nhược Lan, cả gia đình hớn hở về thôn Lý.
Lần này nhà bà ngoại còn náo nhiệt hơn lần trước. Con gái của các cậu đã đi lấy chồng cũng dẫn theo con rể về chúc Tết, còn cả các chị dâu trước đó bận rộn việc ngoài cửa hàng, hôm nay đều cố ý ở lại chiêu đãi con rể, còn tự mình thì đợi đến mùng sáu mới về nhà mẹ đẻ.
Đây cũng là quy định đã được thôn Lý đặt ra từ nhiều năm trước.
Tô Nhuyễn nhìn khu vực chơi đùa của bọn trẻ ở nhà bà ngoại đã mở rộng thêm sắp hơn mười đứa rồi. Đám trẻ con bốc kẹo, chạy nhảy, gương mặt ngây thơ non nớt, lập tức lan tỏa niềm vui sang mọi người.
Hình như Quả Táo Nhỏ lần trước được Lộc Minh Sâm cứu vẫn nhớ rõ anh. Vừa thấy bọn họ, cô bé đã cất bước chạy tới. Lần này cô bé khôn lanh hơn, trực tiếp ôm lấy chân Lộc Minh Sâm, rồi mới ngửa đầu cười với anh, mở miệng gọi “Dượng”.
Chào xong thì toét miệng cười khoe ra hàm răng sữa trắng tinh. Biểu cảm trên mặt Lộc Minh Sâm cũng vô thức dịu đi mấy phần.
Chị dâu nhà cậu Hai ở cách đó không xa cười nói: “Con nhóc này còn bé tí đã biết ai đẹp rồi, cứ ai đẹp là thích ôm chân người đó.”
Tô Nhuyễn cúi đầu nhìn cô nhóc đáng yêu tròn trĩnh kia, cô biết ngay mà, chắc chắn nhà họ Lý có cái nết ham cái đẹp, khả năng di truyền cho đời sau chính là Quả Táo Nhỏ.
Người trong phòng ra ngoài nghênh đón không ít. Lần này bà ngoại không ra ngoài, mà ngồi trên giường đất, vẫy tay với bọn họ như nhìn thấy cứu tinh: “Ôi chao, con rể với cháu rể của bà về rồi! Mấy đứa mau tránh ra, để bà yên tĩnh một lát.”
Cả nhà Tô Nhuyễn vào phòng, thì trông thấy giữa phòng khách đang bày hai chiếc bàn lớn. Một bàn để đám đàn ông chơi Mạt Chược, một bàn khác lớn hơn chút để bọn nhỏ chơi bài Tây. Phụ nữ thì ngồi trên giường đất nói chuyện phiếm với bà ngoại.
Có điều lúc này mặt bà ngoại Lý đầy vẻ ghét bỏ: “Ồn ào đau cả đầu quá, Nhuyễn Nhuyễn, Tiểu Lộc mau tới đây, để bà ngoại nhìn kỹ nào.”
Chị họ giả vờ ghen tị: “Bây giờ trong lòng bà ngoại có cháu cưng mới, bắt đầu ghét bỏ chúng cháu rồi.”
Bà ngoại liếc mắt nhìn chị ấy một cái: “Đã cưng các cháu ba mươi mấy năm trời rồi, chưa đến lúc ghét bỏ sao?”
“Bây giờ nên đến phiên Nhuyễn Nhuyễn và Tiểu Lộc rồi.” Nói tới đây, bà cụ thở dài ra vẻ ưu tư: “Thật ra bà rất muốn cưng tất cả các cháu, nhưng ai bảo con người chỉ có một tấm lòng chứ, đành phải thay phiên nhau thôi.”
“Có điều…” Bà cụ kéo tay Lộc Minh Sâm, lại cười tít mắt: “Người đẹp trai như Tiểu Lộc, không cần thay phiên đâu.”
Mọi người bị thái độ bất công đúng lý hợp tình của bà cụ chọc cười. Anh họ Tư bắt được chỗ sơ hở: “Bà ngoại, không phải bà nói chỉ có một tấm lòng sao? Vậy thì chỉ có thể cưng một người thôi, bà cưng anh rể cháu, vậy chị Nhuyễn Nhuyễn phải làm sao bây giờ?”
Bà ngoại khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt như muốn nói “Cái tên xấu xa này ”.
“Cháu bớt lừa gạt bà đi.”
“Một trái tim, nó có tận bốn ngăn đó!” Bà cụ nở nụ cười đắc ý, rồi nói: “Bây giờ Nhuyễn Nhuyễn với Tiểu Lộc đã chiếm hai ngăn rồi, còn dư lại hai ngăn khác xem biểu hiện của mấy đứa cháu thế nào, nhưng chắc chắn là chẳng có chỗ cho cái đứa chuyên đi gây sự đâu!”
Nói xong, bà ấy quay đầu lại “tố cáo” với Tô Nhuyễn: “Khi còn bé thằng nhóc này nghịch ngợm vô cùng, bà suýt chút nữa thì bị nó làm cho phát điên lên được.”
Nghe vậy, mọi người bật cười vang, có người kinh ngạc hỏi: “Bà nội, bà còn biết trái tim có bốn ngăn à?”
Bà cụ đắc ý đáp: “Mấy đứa bớt coi thường bà đi, bà nội đây cái gì mà chẳng biết.”
Chị họ cười phá lên: “Là do cháu từng nói với bà nội mà.”
Chị ấy là con gái út nhà cậu Hai, năm trước vừa thi đỗ đại học, học chuyên ngành y tá. Khi được nghỉ về nhà thi thoảng chị ấy sẽ nói với bà cụ về cấu tạo cơ thể người đại khái như thế, đừng thấy bà cụ đã sắp bảy mươi mà lầm tưởng, bà ấy hiếu học lắm đó.
Mấy đứa cháu trai nghe vậy, tất cả đều xúm lại tranh thủ cơ hội trở thành hai bảo bối khác trong lòng bà cụ, lại chọc mọi người cười rôm rả.
Bữa trưa lần này, mọi người trực tiếp bày biện ba mâm cỗ lớn.
Tuy rằng người tới rất đông, nhưng thực tế cậu mợ Cả cũng chẳng vất vả mấy. Ai có thể giúp được việc gì thì đều xắn tay vào làm ngay. Tô Nhuyễn và các chị họ ở một bên thái rau, các anh họ, anh rể đồng thời bắc ba cái bếp. Giờ thì Tô Nhuyễn đã hiểu vì sao căn bếp nhà cậu Cả lại rộng đến thế rồi.
Cứ như vậy, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ cơm canh đã sẵn sàng.
Khi ăn cơm, bà ngoại Lý vừa cười vừa nói: “Thứ gì cũng vậy, càng bo bo giữ lấy thì càng ít, càng chịu khó vun đắp thì càng nhiều.”
“Cho nên dù nhiều việc hơn nữa, mọi người ai cũng hăng hái tranh nhau làm, tự khắc sẽ không còn nhiều nữa; Đồ ăn ngon dù ít, mọi người nhường nhịn nhau, tất cả đều được ăn hết, các cháu nhớ chưa?”
Nghe thấy lời này, Tô Nhuyễn sửng sốt, lập tức cảm thấy bà cụ có một sự thông thái giản dị nhưng phi thường. Cô nhìn sang bàn ăn thứ ba nơi một đám thiếu niên choai choai đang ngồi đó, thấy tất cả đều gật gù tiếp thu lời dạy bảo, đại khái đã hiểu ra nguyên do vì sao người nhà họ Lý lại có thể hòa thuận đoàn kết như vậy.
Có lẽ ai cũng hiểu đạo lý này, nhưng có thể chân chính làm được lại không hề dễ dàng, mà những đứa trẻ nhà họ Lý được mưa dầm thấm đất, có người lớn bên cạnh làm gương, tất nhiên sẽ khác biệt.