Cơm nước xong xuôi, những người trẻ tuổi và đám thanh thiếu niên choai choai vừa cười nói vừa đi rửa nồi rửa chén. Những người vừa rồi bận rộn thì ngồi xuống nghỉ ngơi, hàn huyên đôi ba câu chuyện.
Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm đang ngồi bên cạnh cậu Ba, lười biếng lắng nghe bọn họ nói chuyện. Trong lòng cô không nhịn được khẽ cười thầm, đúng là nhà bà ngoại như một liều thuốc quý để chữa lành những nỗi niềm nặng trĩu mà.
Thật ra nếu cẩn thận lắng nghe, cũng không có lời nào quá xa hoa, cầu kỳ, đều là những dự tính cho năm mới.
“…… Chính sách đã ban hành rồi, con đường gần thôn chúng ta sẽ tu sửa. Sửa đường xong, chắc chắn thôn chúng ta sẽ càng ngày càng khấm khá lên.”
“Tạm thời chưa nói tới tương lai xa xôi, không biết lần này Mao Gia Đống có thể bao thầu được một đoạn hay không.”
Cậu Ba có chút mong đợi, nói: “Nếu có thể bao thầu, em sẽ đi theo anh ta làm tổ trưởng. Một năm là có thể kiếm về ba đến năm ngàn đồng rồi, như vậy năm nay Tiểu Vĩ nhà em kết hôn cũng không cần phải lo lắng nữa.”
Đúng là hiện giờ thôn Lý giàu có hơn các thôn khác, nhà họ Lý cũng coi như thịnh vượng, nhưng mà con cháu cũng đông đúc. Ăn mặc ngày thường có thể khá hơn một chút, nhưng đa số đều không có tiền tiết kiệm đáng kể. Chưa bàn tới chuyện khác, chỉ riêng chuyện cưới vợ gả chồng cho con cái thôi, mỗi lần gần như đều phải vét sạch của cải trong nhà, nói không chừng còn phải vay nợ.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả, bỗng có một người đàn ông đẩy cửa bước vào. Ông ta dáng người không cao, nhưng thể trạng lại cường tráng, vẻ ngoài có chút hung dữ. Cất giọng tục tằng, ông ta nói lớn: “Lão Tam nhà Lý, xem cái tính tự ti của cậu kìa!”
“Cậu cứ mạnh dạn nhận hẳn công trình đó đi, rồi sau một năm có trong tay mười vạn bạc, tha hồ mà cưới cho thằng Tiểu Vĩ mười cô vợ, chẳng phải lo nghĩ gì hết.”
Cậu Ba cười xua tay, mắng yêu: “Ông xớ rớ sang bên đi, sao ông không cưới cho con trai mình ba cô vợ ấy, năm ngoái chẳng phải ông đi theo lão Mao Gia Đống mà vớ bẫm không ít sao?”
Mọi người nhận ra người vừa tới, liền hùa nhau chào hỏi rôm rả: “Anh Phú Quý!”, “Chú Phú Quý!”…
Sau khi đáp lời mọi người, Lý Phú Quý cố ý nhìn về phía Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm, cười hỏi: “Đây chính là cháu gái với cháu rể ‘vàng bạc’ của nhà mình à? Cậu là con nhà ông trẻ Tư, các cháu phải gọi là cậu đấy.”
Tô Nhuyễn khẽ nhíu mày.
Lộc Minh Sâm nhìn sang cô, bật cười. Khả năng cái biệt danh cháu ngoại vàng bạc này của cô đã cắm rễ khắp thôn Lý rồi.
Sau khi chào hỏi giới thiệu với hai người, Lý Phú Quý mới quay sang trả lời cậu Ba: “Đừng nhắc tới nữa, cái thằng Mao Hắc Tử đó chỉ biết vơ vét cho bản thân, các anh em kết phường đi theo nó cuối cùng phải xé toạc mặt ra mới lấy đủ tiền. Tiền công của dân trong thôn thì nó không dám nợ, nhưng người ở nơi khác đều chỉ trả một nửa, tính toán đến tận cùng, gian xảo vô lối.”
Mọi người nghe thấy thế đều nhíu mày, còn Tô Nhuyễn, thật ra không quá bất ngờ. Việc khất nợ lương công nhân thì thời nào cũng có. Đời sau này ít nhất còn có truyền thông, có giấy tờ hợp đồng để làm chứng, chứ cái niên đại này thì gần như chỉ dựa vào lương tâm của ông chủ, công nhân bị lừa không phải là ít.
Lý Phú Quý tiếp tục khuyên Lý Tôn Dũng: “ Tôi nói thật đấy, cậu cứ mạnh dạn nhận thầu hẳn công trình kia đi. Tôi có quen biết với mấy tay ‘chân nhỏ’ bên đó, có thể giúp cậu làm mối.”
Thông thường, những công trình kiểu này đều do chính quyền tổ chức đấu thầu công khai. Người có đường tắt, có mánh khóe được gọi là “chân nhỏ”. Mấy tay “chân nhỏ” này bắt được công trình, sau đó lại thuê người khác làm, và người được thuê đến chính là nhà thầu.
Về sau này, những người làm nghề thầu khoán hay các ông chủ than đá đều được xem là hạng giàu xổi, quả thực kiếm được bộn bạc.
Lý Phú Quý phân tích tính khả thi cho cậu Ba: “Công trình này thật sự chỉ cần tiền lót đế ban đầu, còn kỹ thuật thì đã có người lo rồi, công nhân chúng ta cũng không phải bận tâm. Cậu chỉ cần bỏ ra bảy tám vạn tiền lót đế, đợi đến năm sau nghiệm thu thuận lợi xong là có thể cầm về mười bảy mười tám vạn, ít nhất cũng kiếm được mười vạn!”
Cậu Ba vẫn không hề lung lay: “Anh cũng nói là cần đến bảy tám vạn tiền lót đế rồi, tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Sao lại không có chứ?” Lý Phú Quý nói: “ Tôi với cậu kết phường, tôi có thể góp hai ba vạn. Cả nhà cậu bên này gom góp lại chẳng lẽ không đủ ba năm vạn sao?”
“ Tôi biết quy củ nhà các cậu, vay tiền đến lúc trả, trả cả tiền lãi không phải là xong sao?” Nói xong, ông ta còn liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái: “Người trong nhà cũng có thể kiếm thêm một chút, chẳng ai phải chịu thiệt thòi gì.”
Nói tới đây, ông ta thở dài: “Nếu nhà tôi mà có anh em thân thích biết nhìn xa trông rộng giống như nhà cậu, tôi đã tự mình bao trọn công trình này rồi. Đáng tiếc, mấy người anh em bên nhà tôi, khi có tiền thì anh anh em em ngọt xớt, đến khi cần họ giúp đỡ thì cả đám đều trốn nhanh hơn thỏ.”
Cậu Ba vẫn lắc đầu: “Nhà tôi cũng không gom góp được nhiều đến vậy. Đừng thấy mấy anh em nhà tôi đều bày sạp bán hàng mà hiểu lầm, tiền vốn bỏ ra không ít đâu, lại còn phải có vốn xoay vòng nữa. Bọn nhỏ ăn uống, tiêu xài, học hành gì đó, cuộc sống đều không được rủng rỉnh.”
Chú Phú Quý nhìn mà tức thay, nói: “Cậu còn chưa hỏi câu nào, sao đã biết là không góp đủ?”