Lý Phú Quý quay đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, cậu gọi con là Nhuyễn Nhuyễn được không? Số tiền cháu giữ trong tay cũng là tiền chết, cho cậu Ba mượn thì sang năm có thể kiếm thêm mấy ngàn bạc, lời biết mấy!”
“Chẳng lẽ cháu còn sợ chính cậu ruột của cháu hãm hại cháu sao?”
Nói xong ông ta lại nhìn về phía Lộc Minh Sâm: “Chẳng phải chồng cháu là người lính trận mạc dày dạn, từng nếm mùi s.ú.n.g đạn sao? Cũng chẳng sợ thằng Mao Hắc Tử nào dám giở trò gì…”
Tô Nhuyễn chú ý tới biểu cảm của Lộc Minh Sâm, lập tức phát hiện ra có điểm không ổn, hình như anh rất kiêng kỵ khi người khác nhắc đến hai tiếng "giết chóc".
Bà ngoại Lý phản ứng cực nhanh, lập tức mắng: “Cái thằng Cẩu Đản thối này, bảo sao mùng hai Tết đã mò mặt đến đây, hóa ra là muốn giở trò với Nhuyễn Nhuyễn nhà ta.”
“Cháu đừng nghe những lời đồn vớ vẩn đó, hai đứa nhỏ vừa mới cưới xin, tiền nong đâu ra cho lắm? Bà đây con đàn cháu đống hiếu thảo thế, cũng chẳng có được chừng ấy tiền đâu.”
“Ấy da, thím đây giấu diếm làm gì cho mệt!” Hiển nhiên Lý Phú Quý cũng là người thẳng tính: “Con dâu nhà lão Trương cuối làng, cái cô em dâu họ với đứa cháu gái vàng bạc nhà thím ấy mà, đã kể rành rành cho mọi người nghe rồi. Chưa kể của hồi môn, chỉ riêng tiền thưởng, tiền trợ cấp của thằng rể thím thôi cũng đã sáu bảy vạn rồi, chuyện này cả xóm ai mà chẳng hay.”
“Cháu nghe ý của cô ta nói, tám phần mười là bên nhà chồng Nhuyễn Nhuyễn đang ngấp nghé số tiền này. Cứ theo cái đà họ đồn thổi như thế, e là càng ngày càng nhiều người biết, đến lúc đó Nhuyễn Nhuyễn nhà thím cũng chẳng yên ổn được đâu. Chi bằng đem đi đầu tư vào công trình còn hơn, lúc ấy tiền đã tiêu hết rồi, bọn họ có muốn tính kế cũng đành chịu, phải không ạ?”
“Phi!” Bà ngoại Lý mắng: “Thế nên mày mới mon men tới đây toan tính trước à?”
Lý Phú Quý chẳng lấy làm giận: “Cháu nói thế sao gọi là toan tính được, chẳng phải đúng lúc có việc thích hợp đấy chứ?”
“Cháu chỉ là nói trước một lời mà thôi.”
Ông ta nhìn Tô Nhuyễn: “Cháu cũng nên cân nhắc kỹ lưỡng, có bà ngoại cháu ở đây thì không ai dám hãm hại cháu đâu, nhưng cơ hội này thực sự có lợi, qua làng này thì chẳng còn hàng nào tốt hơn đâu.”
Tô Nhuyễn nhíu mày suy tư, trong mắt cô, hành vi của Lý Phú Quý quả thực không phải là kẻ toan tính. Người làm ăn buôn bán ai chẳng muốn tìm người bỏ vốn. Biết cô có tiền, họ tìm đến mời hợp tác, vả lại ông ta cũng nói rõ ràng việc đầu tư vào đâu, mượn rồi tất sẽ hoàn trả…
Dù đối phương có bụng dạ riêng, nhưng nhìn chung vẫn là một hạng mục có kế hoạch rõ ràng, rành mạch.
Với cô và gia đình họ Lý mà nói, đây quả là một cơ hội tốt không thể bỏ qua.
Cô hiểu rất rõ, ba mươi năm sau, ngành xây dựng ở Trung Quốc sẽ phát triển như vũ bão. Khởi đầu từ những con đường liên thôn, rồi đến các khu nhà ở, đường cao tốc, đường sắt…
Tô Nhuyễn không chỉ nghĩ về riêng hạng mục này, mà còn liên tưởng đến cả nhà họ Lý và Ngôn. Cô không kìm được mà liếc nhìn Ngôn Thiếu Dục, quả nhiên thấy anh ấy đang trầm ngâm cân nhắc.
Ngôn Thiếu Dục chuyên ngành kiến trúc, lại thêm đời trước công ty nhà họ Ngôn vốn là một doanh nghiệp xây dựng, Tô Nhuyễn chợt nhận ra rằng, dù không có cô, đời trước nhà họ Lý có lẽ cũng đã nhận thầu công trình này, chỉ có điều người đứng ra chủ trì không phải cậu Ba, mà chính là Ngôn Thiếu Dục.
Có điều cô nhớ rất rõ, đời trước Ngôn Thiếu Thời từng kể rằng, vào đầu những năm 90, gia đình họ đã trải qua mấy năm tháng gian nan vất vả, không biết có phải có liên quan đến chuyện làm ăn này hay không.
Thấy Tô Nhuyễn còn đang suy tư, Lý Phú Quý cất tiếng cười: “Mọi người cứ bàn bạc cho kỹ đi. Dù có quyết định làm, cũng phải đợi qua Rằm tháng Giêng mới tính chuyện tìm người. Dù gì đây cũng là một khoản tiền lớn, nghĩ cho thấu đáo không bao giờ là thừa đâu.”
Lý Phú Quý vừa về, những người lớn trong nhà họ Lý ai nấy đều không khỏi trầm tư, bắt đầu bàn bạc với nhau.
Thấy vậy, bà ngoại Lý bỗng trở nên nghiêm nghị, dặn dò: “Chuyện thằng Cẩu Đản nói, ngoài cái ý đồ nhăm nhe tiền của con bé Nhuyễn Nhuyễn ra, thì chẳng có gì sai cả. Nhưng có một điều này...”
Bà cụ nhìn về phía Tô Nhuyễn, giọng điệu đanh thép: “Bà ngoại nói điều này không biết bao nhiêu lần rồi, nay lại nói thêm lần nữa. Có câu châm ngôn rất đúng, các con phải khắc cốt ghi tâm: ‘Thân thích không chung tiền tài, tiền bạc phân minh ái tình dứt khoát’.”
Giọng bà cụ lộ rõ sự nghiêm khắc: “Quan hệ anh em, họ hàng mà biết giúp đỡ, tương trợ nhau thì rất tốt. Nhưng nếu không muốn sau này phải đoạn tuyệt tình thân, thì mọi việc tiền bạc phải tính toán rõ ràng, rành mạch từng li từng tí.”
“Cái gì cần viết giấy nợ thì phải viết, cái gì cần tính lãi suất thì phải tính cho đàng hoàng. Đừng có mà vớ vẩn nói với mẹ cái chuyện 'đều là người thân thì không cần so đo' gì đó. Rõ chưa hả?”
Thấy vậy, mọi người đều đồng loạt gật đầu lia lịa. Trong lòng Tô Nhuyễn không khỏi dâng lên niềm cảm khái: Chẳng trách người ta luôn nói ‘nhà có lão như có bảo’, bà ngoại đúng là viên ngọc quý của nhà họ Lý mà.
Vừa dứt lời, cái “viên ngọc quý” ấy lại quay sang nắm lấy tay Lộc Minh Sâm, giọng dặn dò trìu mến: “Cháu ngoan à, nếu trong nhà có tính chuyện làm ăn buôn bán gì đó, cháu cũng chẳng cần bận tâm làm gì...”