Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 196: Kỳ ngộ (3)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Bà ngoại Lý khẽ hừ một tiếng đầy tự hào: “Bà hiểu rõ mà. Giải phóng quân thì chỉ lo chuyện quân đội, cháu chưa ra quân, không được phép bận tâm chuyện bên ngoài, cũng không được để xảy ra sai sót nào.”

“Cháu chỉ cần chỉ huy binh lính cho tốt, mà diệt sạch bọn giặc là được!” Bà cụ Lý vui vẻ nói, ánh mắt đầy tự hào: “Ông cố ngoại của cháu ngày xưa cũng từng diệt giặc đó. Bây giờ nhà ta coi như có người nối nghiệp rồi.”

Lộc Minh Sâm nhìn bàn tay già nua khô khốc, đầy những nếp nhăn, chỉ bé bằng nửa bàn tay mình. Anh thừa sức nhẹ nhàng rút tay ra, nhưng lúc này toàn thân lại cứng đờ, chẳng thể nhúc nhích, cảm giác cứ như mình đang bị bà cụ này “bắt cóc” vậy.

Ngôn Thiếu Thời ngồi phía bên kia liền lên tiếng: “Bà ngoại ơi, làm gì còn ‘quỷ tử’ nữa chứ! Hết từ lâu rồi!”

Bà ngoại Lý trừng mắt, khinh khỉnh đáp: “Bà đây đâu có lẫn lộn đâu mà không biết! ‘Quỷ tử’ ở đây chỉ là cách ví von thôi, ví von đó! Cháu đi học mà ngay cả điều này cũng không hiểu ư?”

“Này, tất cả những kẻ mà anh rể cháu phải đối phó, trong mắt bà đều là ‘quỷ tử’ hết!” Nói tới đây, bà cụ lại hừ một tiếng đầy khinh miệt: “May mà bây giờ không còn ‘quỷ tử’ thật sự nữa. Nếu không, e là đám người nhà họ Lộc đã sớm làm chó săn cho ‘quỷ tử’ rồi. Đến lúc đó, anh rể cháu có thể đường đường chính chính mà b.ắ.n c.h.ế.t bọn họ, chứ đâu để chúng bắt nạt như thế này được?”

Ngón tay Lộc Minh Sâm khẽ co lại không kìm được. Anh ngước mắt nhìn về phía bà cụ. Đôi mắt già nua, nay đã bị mí mắt che khuất một nửa, dường như có thể thấu hiểu tất cả, dung chứa tất cả. Điều đó khiến anh, dù muốn né tránh theo bản năng, lại chẳng tài nào làm được.

Cậu Cả như được bà cụ khai sáng, liền nói: “Có một điều thằng Phú Quý nói đúng, e là nhà họ Lộc đang có ý đồ chẳng lành. Bọn chúng cứ rêu rao khắp nơi rằng con bé Nhuyễn Nhuyễn có tiền, không biết là đang muốn giở trò gì đây?”

Bà ngoại Lý khẽ nhếch mép, vẻ mặt đắc thắng: “Mẹ biết ngay là các con chẳng tài nào đoán ra được!”

Mợ Cả cũng nhanh nhảu hùa theo: “Thôi rồi, chắc chắn mẹ đã biết tỏng rồi!”

“Đương nhiên là phải rồi!”

Bà ngoại Lý chậm rãi nói: “Bọn chúng làm vậy, là muốn kích để cái nhà này của chúng ta phải trở mặt, quay lưng lại với nhau vì đồng tiền.”

“Con bé Nhuyễn Nhuyễn vừa mới về nhà, vậy mà cả đám đã nhăm nhe, tơ tưởng đến tiền của nó rồi. Thế thì trong lòng con bé làm sao mà thoải mái cho được? Nhuyễn Nhuyễn đã không thoải mái thì đương nhiên những người khác trong nhà cũng sẽ chẳng vui vẻ gì. Chẳng phải lúc đó, tình nghĩa họ hàng sẽ cứ thế mà đóng băng hay sao?”

“Nhuyễn Nhuyễn đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, giờ lại thẳng thừng từ bỏ nhà họ Lý chúng ta. Chỉ còn lại Nhuyễn Nhuyễn một mình, chẳng phải bọn họ muốn làm gì thì làm sao?”

Bà ngoại Lý kiêu hãnh đáp lời: “Bọn chúng nghĩ nhà họ Lý chúng ta cũng chỉ biết nhìn tiền như nhà họ Lộc hay sao.”

Mợ Hai bỗng giật mình hiểu ra: “Thảo nào lại nói rõ rành mạch Nhuyễn Nhuyễn có bao nhiêu tiền của như vậy. Nếu chỉ nói con bé có tiền thì có lẽ mọi người còn chẳng để ý, nhưng kể ra rõ ràng nguồn gốc và số lượng, chẳng phải càng dễ khiến người ta dòm ngó, thèm muốn hay sao.”

Tô Nhuyễn chợt nhớ tới Tống Tiểu Trân. Tống Tiểu Trân có thể tính kế của hồi môn của cô như vậy, hiển nhiên cũng vì có người kể rõ cho cô ta về nguồn gốc số tiền ấy …

Cô theo bản năng nhìn về phía Ngôn Thiếu Dục, đúng lúc Ngôn Thiếu Dục cũng nhìn sang. Nhìn vẻ mặt anh ấy, hiển nhiên đã đoán ra được điều này.

Hóa ra nhà họ Lộc không chỉ muốn cắt đứt quan hệ giữa cô và nhà họ Lý, mà còn toan tính nếu Ngôn Thiếu Dục không chịu buông tay Tống Tiểu Trân, có khi cả Lý Nhược Lan cũng bị đẩy ra xa.

Kế sách này quả thực thâm sâu.

Bà ngoại quay sang nói với Tô Nhuyễn: “Cháu còn trẻ, da mặt mỏng. Nếu người khác nhắc đến chuyện tiền nong mà không biết giải quyết thế nào thì cứ đẩy qua cho mẹ cháu. Mẹ cháu không giải quyết được thì cứ đến tìm bà ngoại.”

“Bà ngoại sẽ làm chủ cho cháu!” Nói đến đây bà cụ hừ một tiếng: “Nói gì thì nói, đây cũng là bảo bối trong lòng bà ngoại, không ai được phép động tới!”

Tuy rằng bà cụ nói bằng giọng điệu trêu đùa, nhưng Tô Nhuyễn có thể cảm nhận được lời này là thật lòng.

Thật kỳ lạ, sau khi nghe xong, không hiểu sao trong lòng Tô Nhuyễn bỗng dâng lên một niềm tin mãnh liệt, như thể đối mặt với bất kỳ chuyện gì cô cũng đều có thể không hề sợ hãi.

Cô không kìm được tựa đầu vào vai bà cụ. Đây là lần đầu tiên cô thực sự yếu lòng, dựa dẫm sau nhiều năm: “Vâng, sau này bà ngoại chính là chỗ dựa lớn nhất của cháu.”

Bà ngoại vỗ vỗ tay cô.

“Oa, tuyết rơi lớn quá!” Đột nhiên tiếng của Ngôn Thiếu Thời vang lên.

Lúc này mọi người mới để ý. Mưa tuyết ban nãy còn rất nhỏ đã biến thành từng bông tuyết lớn. Trong sân cũng đã đọng một lớp tuyết mỏng.

Đám trẻ con lập tức la ó ầm ĩ lao ra ngoài, Tô Nhuyễn cũng kéo Lộc Minh Sâm chạy theo. Đứng giữa trời tuyết, cô ngẩng đầu nhìn Lộc Minh Sâm, thấy cuối cùng đuôi mày anh cũng giãn ra, khóe môi mang theo ý cười.

Cảm nhận được ánh mắt cô, anh hỏi: “Sao vậy?”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 196: Kỳ ngộ (3)