Tô Nhuyễn đang định nói gì đó, đột nhiên Lộc Minh Sâm vươn tay kéo cô một cái. Tô Nhuyễn không làm chủ được ngã vào trong lòng anh, thoáng thấy một quả cầu tuyết bay qua chỗ cô vừa đứng.
Cô quay đầu lại thì trông thấy Ngôn Thiếu Thời đã vớ ngay một quả cầu tuyết khác lên, cười khoái trá nhìn cô, lại ném về phía bên này.
Đương nhiên là Tô Nhuyễn chẳng chịu kém cạnh. Cô lập tức chạy về góc tường phía trước, vớ ngay một nắm tuyết lên ném trả. Kết quả lại ném trúng anh họ Tư chạy ngang qua.
Mọi người đều biết, nguyên tắc thứ nhất của trò chơi ném tuyết chính là: Trừ mình ra, tất thảy đều là địch thủ.
Chẳng bao lâu, trong sân đều là cầu tuyết bay loạn xạ không phân biệt phe ta phe địch. Người lớn ra ngoài cũng phải bước đi dè dặt để tránh.
Đám trẻ con ba bốn tuổi la ó ầm ĩ trong đám cầu tuyết bay múa, chạy vài bước lại ngã chổng kềnh, run lẩy bẩy bò dậy chạy tiếp. Thi thoảng còn bị đám anh chị tinh quái kéo tới làm tấm chắn, rước lấy tiếng mắng yêu của trưởng bối trong phòng.
Thế nhưng đám trẻ con bị lôi ra làm bia chắn không hề cảm thấy bị ức hiếp, ngược lại còn cười phá lên vui vẻ hơn.
Tô Nhuyễn là bảo bối trong lòng ba mẹ, vẫn có chút ưu thế, có mấy chị họ bên cạnh giúp đỡ cô, nhưng rốt cuộc vẫn không thắng nổi đám con trai hiếu động. Tay cô đông cứng lại, vội vàng kêu to: “Anh Minh Sâm, lấy bao tay giúp em!”
Kêu xong, cô cũng chẳng màng gì nữa, nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.
Trông thấy Ngôn Thiếu Thời đang nhằm về phía này, cô lập tức quay đầu chạy tới chỗ Lộc Minh Sâm đang đưa găng tay cho mình: “Anh Minh Sâm, cứu mạng!”
Nhưng cô nhóc Quả Táo nhỏ đang ở trước mặt cô, thấy cô chạy tới, cô nhóc nhanh chân hơn một bước, thét lên rồi lon ton lao tới chỗ Lộc Minh Sâm: “Dượng!”
Chân tay thoăn thoắt, ôm chặt lấy đùi Lộc Minh Sâm không chịu buông.
Thế nên, khi Tô Nhuyễn vừa nhào tới chỗ Lộc Minh Sâm, vì hành động trước đó của cô nhóc, Lộc Minh Sâm không thể đứng vững, cả hai cùng nhau ngã xuống đống tuyết.
Nguyên tắc thứ hai trong trò chơi ném tuyết: Tuyệt đối không để té ngã. Nếu lỡ ngã phải mau chóng ôm đầu, bảo vệ tốt nơi yếu hại.
Tô Nhuyễn quay đầu lại, nhìn anh chị em họ với nụ cười dữ tợn đang tới gần, vội vàng kéo mũ len xuống che kín đầu, dịch người chạy trốn, còn không quên che cả mặt Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm đang định đứng dậy, cứ thế bị Tô Nhuyễn đè lên người. Trước mắt anh lập tức tối sầm, ngay sau đó là cảm giác mềm mại cọ qua mặt mình.
Người nằm trên cũng cứng đờ. Vì vội vàng chạy trốn, mắt bị che kín, hơi thở dốc được phóng đại vô hạn, như đang đánh trống reo hò quanh tai Lộc Minh Sâm, khiến anh không nhịn được siết chặt nắm tay.
Tô Nhuyễn cũng đã nhận ra có chút không ổn, muốn cười hì hì lừa gạt cho qua, định giãy giụa bò dậy.
Nhưng người phía sau đã hưng phấn nhào tới, căn bản không cho bọn họ cơ hội.
Cuối cùng cô chỉ có thể mũi chạm mũi, trán chạm trán với Lộc Minh Sâm. Mũ len như che kín cả thế giới riêng của hai người, mỗi hơi thở đều quấn lấy nhau. Tuy rằng linh hồn cô đã là bà thím già nhưng vẫn không nhịn được đỏ mặt tim đập nhanh, luống cuống đến mức không dám thở dốc.
Đột nhiên, một tiếng cười đầy hưng phấn của trẻ con vang lên. Đầu cô nặng trĩu, lập tức gục xuống… Ừm, môi chạm vào vành tai người ấy.
Cảm nhận được vành tai mềm mại trong miệng, ý nghĩ đầu tiên của Tô Nhuyễn là, không hổ là thần nhân mười hạng toàn năng, có thể mau chóng quay đầu trong khoảnh khắc ấy, phản ứng không phải nhanh bình thường đâu.
Nhưng có bản lĩnh anh quay thêm một chút nữa xem nào, chạm phải mớ tóc còn hơn là vập vào tai thế này …
Còn nữa, cái đứa nhóc vừa giẫm lên đầu cô nhảy nhót đâu rồi?
Tô Nhuyễn khó nhọc nghiêng đầu, gục bên gáy anh, thều thào: “Anh, phải dựa vào anh rồi! Em không đứng dậy nổi!”
Ban đầu thấy Lộc Minh Sâm không nhúc nhích, cô đang định giục anh, thì cảm nhận được một bàn tay chạm vào eo mình, sau đó cả người cô bị hất đi …
Đúng vậy, là hất cô đi!
Tô Nhuyễn khiếp sợ quay đầu lại, lập tức trông thấy một cục tuyết của Ngôn Thiếu Thời đã rơi giữa mặt Lộc Minh Sâm.
Đáng kiếp! Tô Nhuyễn thầm mắng, tiện thể vừa bực vừa véo yêu cái bụng nhỏ của đứa bé bám vào đầu mình. Khi cô bị hất đi, tất nhiên đứa bé bám vào đầu cô cũng không may mắn thoát được. Lúc này, nó đã thành cái gối đầu cho Tô Nhuyễn, bị Tô Nhuyễn xoa bụng còn vui vẻ cười khanh khách, đúng là cô bé Quả Táo Nhỏ.
Có điều cũng nhờ phúc lộc của đứa bé, mấy người đó mới không tới tiếp tục chôn tuyết cô.
Phía bên kia Ngôn Thiếu Thời cũng can thiệp giúp Lộc Minh Sâm: “Dừng dừng dừng! Đừng ném nữa, tuyết đã phủ kín mặt anh rể em rồi!”
“Quả nhiên là ở chỗ này.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Tô Nhuyễn lập tức đứng phắt dậy, và rồi nhìn thấy Lộc Thải Hà đang đứng trước cửa.
Đợi đến khi trông thấy người phụ nữ và đứa trẻ đứng cạnh Lộc Thải Hà, Tô Nhuyễn khẽ nhíu mày.
Người phụ nữ kia vội vã nhào tới chỗ Lộc Minh Sâm: “Đoàn trưởng Lộc ơi, cuối cùng cháu cũng tìm được anh rồi …”