Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 198: Bị công an bắt (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Khi mọi người đang cười đùa, thì nghe thấy ngoài cửa có người hỏi vọng vào: “Cháu gái vàng bạc ơi, có phải chồng cháu tên Lộc Minh Sâm không? Có người tìm kìa!”

Đối với biệt hiệu cháu gái vàng bạc này, Tô Nhuyễn đã hoàn toàn tiếp thu rồi, cô không chút biểu cảm ngồi thẳng dậy, nhưng mà… ai lại tìm Lộc Minh Sâm vào giờ này nhỉ?

Tô Nhuyễn quay đầu lập tức trông thấy Lộc Thải Hà đi theo sau người hàng xóm vừa nói chuyện, bà ta vận chiếc áo khoác màu mận chín thêu hoa, hai tay đút túi. Vừa trông thấy Tô Nhuyễn, bà ta đã hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên là ở đây rồi.”

Rồi bà ta nghiêng đầu, nói với người đi cùng: “Đó, cô gái đó chính là vợ mới cưới của Đoàn trưởng Lộc. Không phải có chuyện muốn tìm cô ấy sao?”

Sau đó người phụ nữ kia đột nhiên xông tới, quỳ sụp xuống trước mặt Tô Nhuyễn: “Em dâu ơi, cháu tìm được em rồi! Cầu xin em bảo Đoàn trưởng Lộc giúp đỡ mẹ con cháu đi, hai mẹ con cháu sắp không sống nổi nữa rồi …”

Nhìn qua người phụ nữ kia chừng trên dưới ba mươi, trên người khoác chiếc áo quân phục màu xanh lục đã sờn rách, chằng chịt những miếng vá. Đứa trẻ chừng sáu bảy tuổi đi theo, thấy mẹ khóc cũng chạy đến ôm lấy vai, bật khóc oa oa.

Người phụ nữ kia một tay kéo đứa trẻ lại, ấn nó quỳ xuống trước mặt Tô Nhuyễn: “Em dâu, em nể tình đứa bé, thương xót mẹ con cháu, để Đoàn trưởng Lộc giúp đỡ mẹ con cháu một chút được không? Chỉ lần này thôi, về sau, cháu đảm bảo sẽ không bao giờ dám tới làm phiền hai người nữa…”

Hiển nhiên chị ta rất có kinh nghiệm, tiếng khóc bi ai chuyển điệu khôn lường, âm lượng vang vọng, hệt như hát tuồng, lập tức thu hút không ít bà con lối xóm hiếu kỳ tới xem náo nhiệt.

Cả nhà họ Lý nghe tiếng động cũng đã bước ra khỏi nhà. Lý Nhược Lan nhìn chằm chằm người phụ nữ đang quỳ, nhíu mày hỏi: “Làm cái trò gì thế? Mau đứng dậy ngay!”

Người phụ nữ kia hoàn toàn bỏ ngoài tai, chỉ xoay người về phía Lý Nhược Lan, tiếp tục khóc lóc thảm thiết: “Dì là mẹ ruột của em dâu đúng không ạ? Chúng cháu xin lạy dì, cầu xin dì thương xót giúp đỡ chúng cháu với.”

Nói xong chị ta lại ấn đầu con trai xuống, muốn quỳ lạy Lý Nhược Lan, không hề có ý định đứng dậy.

Tô Nhuyễn trông thấy cảnh ấy, vội nói với Lý Nhược Lan đang định bước tới: “Mẹ đừng xen vào, cứ để mặc chị ta quỳ. Có bản lĩnh thì chị ta cứ quỳ đến khi nào ngất xỉu thì thôi.”

Hiển nhiên người phụ nữ kia không ngờ Tô Nhuyễn lại xấu xa như vậy, tiếng khóc lập tức im bặt. Tô Nhuyễn hoàn toàn không mảy may để ý đến chị ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Lộc Thải Hà, hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là cớ sự gì?”

Lộc Thải Hà cười khẩy một tiếng, nói: “À, đây là vợ con của chiến hữu đã mất của Lộc Minh Sâm đấy mà. Sau khi cái tên chiến hữu kia mất, thằng Minh Sâm vẫn tháng nào cũng gửi tiền chu cấp cho mẹ con họ. Chẳng qua là tháng này không nhận được tiền, không có tiền ăn Tết, nên không còn cách nào khác đành phải lặn lội ngàn dặm xa xôi tìm đến tận đây thôi.”

Nói tới điều này, giọng Lộc Thải Hà bỗng thêm vài phần căm tức. Bà ta khoanh tay trước ngực, cười khẩy nói: “Bố mẹ già nuôi nó khôn lớn còn chưa được một phân tiền hiếu kính nào đâu, vậy mà nó lại có tiền để nuôi con người dưng!”

Bà ta liếc nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới đất, lạnh giọng nói: “Thằng Lộc Minh Sâm ấy cũng chẳng phải người tốt lành gì đâu. Nó tháng nào cũng gửi tiền cho người dưng, e là cái tên chiến hữu kia chính là do nó hại c.h.ế.t thì phải!”

Tô Nhuyễn nhìn chằm chằm Lộc Thải Hà, ánh mắt sắc lạnh khẽ nheo lại: “Cô út, cô có biết mình đang nói những lời gì không đấy?”

Vân Chi

Người phụ nữ kia nghe thấy những lời này, lại khóc toáng lên: “Vương Tiểu Quân ơi là Vương Tiểu Quân, anh chỉ biết cứu đoàn trưởng của mình, sao không nghĩ tới mẹ con em? Sao anh không đưa cả mẹ con em theo cùng…”

“Câm miệng.” Một giọng nói trầm thấp, bình thản nhưng không kém phần uy lực vang lên. Người phụ nữ kia quay đầu lại, lập tức đối mặt với đôi mắt thâm sâu không hề có chút tình cảm nào.

Tiếng kêu khóc đột nhiên im bặt, ngay cả một tiếng nấc cũng không thoát ra, cho thấy người phụ nữ kia đã hoảng sợ đến mức nào.

Lộc Thải Hà nhìn thấy Lộc Minh Sâm ngồi dậy khỏi nền tuyết cũng hoảng sợ: “Mày, sao mày…”

Cái thằng Lộc Minh Sâm bị liệt này … Sao có thể chơi ném tuyết với bọn nhỏ?

Lộc Minh Sâm từ tốn bước đi trên nền tuyết, Ngôn Thiếu Thời vội vàng phủi quần áo, đỡ anh đứng thẳng.

Tô Nhuyễn vẫy vẫy tay với Ngôn Thiếu Thời, nói câu gì đó, để Ngôn Thiếu Thời chạy về phòng.

Lộc Minh Sâm ngước mắt đảo qua người phụ nữ và đứa trẻ kia, sau đó mới nhìn về phía Lộc Thải Hà.

Ánh mắt lạnh lùng, dửng dưng không chút tình cảm, khiến Lộc Thải Hà và cả những người tò mò đứng hóng chuyện đều không tự chủ được ngậm miệng.

Đột nhiên, chàng rể quý giá này lại trở nên đáng sợ đến vậy.

Lộc Thải Hà lui về phía sau một bước theo bản năng, sau khi phản ứng lại mới kinh ngạc trợn trừng mắt: “Mày… Sao mày có thể đứng dậy?”

Nhìn khuôn mặt không chút bất ngờ nào của người nhà họ Lý, bà ta bật thốt lên: “Mày lừa chúng tao? Mày kết bè với bọn họ lừa chúng tao!”

Lý Nhược Lan nhìn bà ta như nhìn kẻ thần kinh: “Ai lừa cô? Cô là cô ruột, ngay cả tình trạng sức khỏe của cháu trai mình thế nào cũng không biết à?”

“Ai nói tôi không biết?”

Lộc Thải Hà nói: “Rõ ràng bác sĩ đã nói cả đời này nó sẽ không thể đứng dậy!”

“ Tôi biết rồi! Các người mua chuộc bác sĩ đúng không? Vì lừa tiền nhà họ Lộc?”

Lộc Thải Hà nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Nếu không phải vì điều này, sao nhà họ Lộc có thể cho các người lễ hỏi cao như vậy?”

Lúc này bà ta đã quên mất chuyện chính, lại tiếp tục nhìn Lộc Minh Sâm phẫn hận mắng: “Quả nhiên, mày là đồ ăn cháo đá bát vô lương tâm, chỉ muốn lừa gạt hãm hại nhà họ Lộc!”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 198: Bị công an bắt (1)