Tô Nhuyễn lạnh lùng nói: “Cô út, tôi khuyên cô nên biết giữ lời ăn tiếng nói một chút. Tôi nhớ rõ lần trước mình đã từng nói, nếu cô không hài lòng về lễ hỏi của tôi, thì bảo ông Lộc tới tìm tôi, tiền lễ hỏi của tôi không liên quan gì đến cô đâu.”
Nhớ tới cảnh ngày đó Tô Nhuyễn dùng bình hoa đánh mình, Lộc Thải Hà co rúm người lại theo bản năng. Đợi sau khi nhìn thấy một đám người vây quanh hóng chuyện, bà ta mới lấy lại tự tin, lập tức cười mỉa: “Sao hả, cô còn định đánh tôi như lần trước sao?”
“Mà nói ra thì, nó g.i.ế.c người, cô đưa d.a.o cho nó, hai đứa đúng là một cặp trời sinh.”
Thấy người đứng sau xì xào bàn tán, bà ta lập tức chỉ vào mặt mình cho họ xem: “Thấy không, vết sẹo này chính là do con nhóc đó dùng bình hoa gây ra đó. Nếu không phải tôi chạy trốn nhanh, e rằng đã bị nó g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.”
“Nếu mọi người không tin, cứ tới khu tập thể Đông Cương bên cạnh mà hỏi xem, lần trước thằng nhóc này thiếu chút nữa đã bóp c.h.ế.t cháu trai lớn nhà tôi đó, vết xanh tím để lại trên cổ suốt hơn một tuần, người trong khu tập thể đều nhìn thấy hết.”
Bà ta lại nhìn về phía Tô Nhuyễn mỉa mai: “Vì tiền mà chồng hát vợ khen hay với nó, cẩn thận người tiếp theo nó bóp c.h.ế.t chính là cô đó. Có tiền rồi cũng phải có mệnh mà dùng được chứ.”
“Lộc Thải Hà!”
Lý Nhược Lan cả giận nói: “Cô bớt đứng đây nói hươu nói vượn đi! Đây là nhà họ Lý, nơi này không chào đón cô, mời cô về cho!”
Lộc Thải Hà hừ một tiếng: "Cô tưởng tôi thích đến đây lắm sao? Nếu không phải vì mụ ta dẫn con về nhà mình, tôi thèm vào mà đặt chân tới cái nơi này."
"Vả lại, tôi nói sai điểm nào chứ? Khu tập thể Đông Cương cũng chẳng xa xôi gì, mọi người cứ tự mình đến đó hỏi han một chút là sẽ rõ mười mươi liệu tôi có nói thật hay không."
Nhìn người phụ nữ đang quỳ rạp dưới đất, bà ta nói tiếp: "Cái thứ chẳng có chút đạo lý làm người nào như vậy, liệu có thể tốt bụng cưu mang con cái người khác sao?"
"Nó có bao nhiêu đồng đội bỏ mạng như vậy, sao chỉ mỗi cô được nhận tiền trợ cấp? Nói không có điều khuất tất, ai mà tin nổi?"
"Lộc Thải Hà!"
Lý Nhược Lan sực tỉnh, định xông tới đuổi bà ta đi, nhưng Tô Nhuyễn đã kịp thời kéo mẹ lại: "Mẹ, mẹ cứ để bà ta nói!"
Lý Nhược Lan nhíu chặt mày, gọi khẽ: "Tô Nhuyễn!"
Tô Nhuyễn nhẹ nhàng trấn an: "Mẹ, cứ để bà ta nói đi. Bà ta đã cố ý tìm tới đây, mẹ có đuổi cũng chẳng xuể. Miệng bà ta mọc trên người, mẹ đâu thể nào hái xuống được, bà ta không nói ở chỗ này thì cũng sẽ nói ở chỗ khác thôi."
"Chi bằng chúng ta cứ nghe xem sao." Cô quay sang Lộc Thải Hà, giọng điệu từ tốn: "Vừa lúc con cũng muốn tìm hiểu thêm đôi chút về anh Minh Sâm."
Lộc Thải Hà hừ khẩy một tiếng: " Đúng là cô nên tìm hiểu rõ về thằng đó một chút, không chừng có ngày bị nó bóp cổ mà c.h.ế.t cũng không hay biết đấy."
Tô Nhuyễn khẽ xoay tràng hạt trên tay, như vô tình ngăn lại lời mẹ Lý Nhược Lan định thốt ra.
"Hai người đừng có vẻ khó chịu ra mặt như thế. Tôi đây đang có lòng tốt mà nhắc nhở cho hai người biết đấy."
Lộc Thải Hà nói tiếp, giọng đầy mỉa mai: "Hai người cho rằng vì sao thằng đó lại tham gia quân ngũ? Nếu nó không vào bộ đội, chắc chắn một trăm phần trăm đã trở thành phạm nhân cải tạo lao động rồi."
Thấy Lộc Minh Sâm ngước mắt nhìn sang, cả người Lộc Thải Hà bỗng dưng căng cứng, bà ta vội vàng lùi liên tiếp mấy bước, phải đứng lẫn vào trong đám đông phía sau mới dám dừng lại, rồi tiếp tục nói: "Thằng đó lên bảy, lên tám đã bỏ học, chỉ biết ăn cắp vặt trong nhà."
"Mười một, mười hai tuổi, vừa lên đến cấp hai đã đánh cho người ta suýt mất mạng, đến bây giờ, trên mặt đứa trẻ đó vẫn còn hằn một vết sẹo dài đó thôi."
"Đợi đến năm mười lăm, mười sáu tuổi, lên đến cấp ba thì càng trở nên khó lường hơn nữa, suýt chút nữa đã giở trò đồi bại với con gái nhà người ta."
"Nói nó mỗi năm gây ra một tai họa lớn cũng chẳng sai. Nếu không phải vì cha nó là liệt sĩ, thằng đó chắc chắn đã vào tù bóc lịch từ lâu rồi. Không tin, mọi người cứ qua khu tập thể hỏi một câu, hỏi mấy đứa thanh niên cùng lứa với nó xem, liệu có ai dám đi thẳng một mạch mà không phải tránh mặt nó không?"
"Mọi người nghĩ xem vì sao ông bà nội của thằng đó lại phải xuôi theo mọi yêu cầu của nó như thế, đòi hai vạn tiền lễ hỏi là ông bà cũng phải móc ra cho bằng được, chỉ vì một câu nói không vừa ý mà ngay cả ông bà nội nó cũng dám vung tay, động chân…"
Những người xung quanh nghe thấy bà ta nói vậy, lập tức xì xào bàn tán xôn xao. Ánh mắt mọi người nhìn Lộc Minh Sâm đều trở nên ngờ vực, xen lẫn vẻ dò xét. Chàng rể vàng bạc của nhà họ Lý đây, hóa ra lại là một tên lưu manh sao?
Người phụ nữ vẫn đang quỳ gối trước mặt Tô Nhuyễn, nghe xong những lời đó cũng không nhịn được mà lặng lẽ lui về phía sau.
Lộc Thải Hà đắc ý lướt nhìn qua những người nhà họ Lý. Bà ta không tin nổi, sau khi biết những chuyện kinh khủng này rồi, Tô Nhuyễn còn có thể ở bên Lộc Minh Sâm mà không chút nghi ngại nào.
Tô Nhuyễn chỉ khẽ nhếch mép cười một tiếng: "Cho nên ý của cô út là, bộ đội giải phóng quân chính là nơi chứa chấp những kẻ cặn bã, rác rưởi của xã hội này ư? Dù anh Minh Sâm đã gia nhập quân đội rồi, vẫn có thể tùy tiện phóng hỏa, g.i.ế.c người sao?"
"Chuyện đó có gì lạ đâu?"
Lúc này Lộc Thải Hà vẫn còn chưa biết sợ là gì, vẫn ngang nhiên, hùng hồn nói: "Bây giờ thằng đó đã là Đoàn trưởng rồi, lại còn quen biết rộng rãi, quen cả Tư lệnh Giang của quân khu thủ đô, bao che cho nó chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?"
"Cha nó chính là ân nhân cứu mạng Tư lệnh Giang, vì đứa con duy nhất của ân nhân, thì có gì mà không làm được chứ?"
Tô Nhuyễn nhìn thẳng về phía Lộc Thải Hà, giọng nói dứt khoát: "Thưa các đồng chí cảnh sát, các anh cũng đã nghe rõ cả rồi đấy chứ? Người này công khai vũ nhục bộ đội giải phóng quân ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, không những chửi bới, phỉ báng quân nhân, mà còn vu khống cả Tư lệnh Giang nữa."
Lộc Thải Hà sửng sốt, không hay biết những lời xì xào bàn tán của đám đông bu quanh đã tắt lịm từ bao giờ.
Ngay sau đó, bà ta cảm nhận được một bàn tay mạnh mẽ đè bả vai mình xuống. Quay đầu lại, bà thấy một người mặc đồng phục công an, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn thẳng vào mình, cùng với một cảm giác lạnh toát đang siết chặt cổ tay.
Lộc Thải Hà vẫn còn ngẩn ngơ: “Các anh làm gì vậy?”
Tô Nhuyễn tinh ý tiếp lời giải thích: “Cô út, quân nhân ở tiền tuyến bảo vệ Tổ quốc, cho dù chúng ta không quen biết họ, cũng không thể buông lời chửi rủa khiến họ phải thất vọng, đau lòng.”
“Chửi rủa, lăng nhục, phỉ báng quân nhân là hành vi phạm pháp.” Cô nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lộc Thải Hà, khẽ cười: “Nói cách khác, cô út sắp trở thành tội phạm lao động cải tạo rồi đó.”
Khi nhận ra cảm giác lạnh lẽo từ còng tay là thật, Lộc Thải Hà lập tức giãy giụa kịch liệt: “ Tôi phỉ báng nó khi nào? Thằng đó là cháu tôi, tôi mắng nó không được à? Hơn nữa lời tôi nói đều là sự thật, các anh không tin thì cứ điều tra đi, xem tôi có nói dối không!”
Tô Nhuyễn cười mỉa: “Đương nhiên phải điều tra rồi. Chỉ vì thấy lễ hỏi của tôi được nhiều người chú ý, muốn đòi tiền chúng tôi nhưng chúng tôi không cho, nên mới nổi điên buông lời chửi rủa cháu trai ruột của mình giữa thanh thiên bạch nhật. Ai mà biết được những chuyện xấu xa trước kia các người bày ra có phải cũng vì nhòm ngó tiền tuất tử của cha anh Minh Sâm hay không.”
Cả người Lộc Thải Hà cứng đờ. Một viên công an giàu kinh nghiệm phá án, với trực giác nhạy bén, liếc nhìn bà ta, dứt khoát nói: “Đi thôi, mời bà đi theo chúng tôi một chuyến!”
Lộc Thải Hà luống cuống. Nếu lần này bị công an bắt đi trước mặt bàn dân thiên hạ, sau này bà ta còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa. Thế là bà ta lập tức giãy giụa, nói: “Không có, tôi đâu có nói bậy! Các anh không thể tùy tiện bắt tôi đi như thế được!”
Bà ta hét lên: “ Tôi biết rồi! Mấy người là do thằng Lộc Minh Sâm sai đến phải không?”
Bà ta nhìn về phía Lộc Minh Sâm, cả giận quát to: “Cái thằng điên này, vậy mà mày còn dám cấu kết với công an, hãm hại cô ruột của mày!”
Thiếu chút nữa Tô Nhuyễn đã bật cười thành tiếng. Lộc Thải Hà này quá quen thói ngang ngược rồi, lúc này còn dám cãi chày cãi cối với công an.
Quả nhiên sắc mặt hai vị công an kia lập tức đen lại. Bà ta nói vậy khác nào đang nói bọn họ thiên vị, làm trái phép nước?
Ngôn Thiếu Thời nói: “Bà đừng nói hươu nói vượn, công an là tôi gọi đến! Cho dù tôi vừa mới lên cấp hai, tôi cũng biết không được xỉ vả quân nhân!”
Tô Nhuyễn nói: “Đồng chí công an, đúng là không thể vội vàng dẫn bà ta đi được, nơi này vẫn còn một người nữa.”
Cô cúi đầu nhìn về phía Ngô Kim Hoa, người đàn bà vẫn quỳ trên mặt đất, tỏ vẻ đáng thương: “Người này là do bà ta mang đến, chẳng biết là muốn dùng thủ đoạn gì để hãm hại anh Minh Sâm nữa.”