Tô Nhuyễn thấy mí mắt Lộc Minh Sâm cụp xuống, trong lòng đã thầm lo lắng. Cô nhanh nhẹn bước tới chắn trước mặt anh, rồi nói với hai đồng chí cảnh sát: “Các đồng chí đã tận mắt chứng kiến rồi đấy, người này chính là cô ruột của anh ấy. Kính mong các đồng chí điều tra kỹ càng, trả lại sự trong sạch cho anh ấy.”
Vốn dĩ, đúng sai thế nào thì nhìn qua là đã rõ như ban ngày. Nếu lúc đầu mọi người còn bán tín bán nghi trước những lời Lộc Thải Hà thêu dệt, thì giờ đây, nghe xong những lời mắng chửi độc địa của bà ta, ai nấy đều vỡ lẽ, e rằng tất thảy chuyện trước đó bà ta nói đều chỉ là bịa đặt, nói hươu nói vượn mà thôi.
Hiển nhiên hai đồng chí cảnh sát cũng không khỏi rùng mình ngạc nhiên. Cô ruột kia mà, phải mang mối thù hận to lớn đến nhường nào mới có thể buông ra những lời lẽ cay nghiệt, khó nghe đến vậy?
Thấy mình thật sự sắp bị áp giải, Lộc Thải Hà kinh hoàng mất vía: “Các anh không thể bắt tôi! Tôi là thân nhân liệt sĩ đấy! Anh Cả tôi là lãnh đạo chủ chốt của nhà máy thép, còn anh Ba tôi làm chính ủy thành phố cơ!”
“Dám động đến tôi, tôi sẽ khiến các anh phải ăn không hết gói mang đi!”
Chậc chậc, đúng là tự tay bà ta đang giúp cô rồi. Tô Nhuyễn lập tức chêm vào: “ Đúng vậy, bác Cả và chú Ba tôi, kể cả công việc mà bà ta đang giữ, tất thảy đều là nhờ cha của anh Minh Sâm đã hy sinh mà có được cả đấy.”
Có người ngạc nhiên thốt lên: “Một đồng chí liệt sĩ lại có thể đổi được nhiều vị trí công tác đến thế ư?”
Tô Nhuyễn mỉa mai đáp: “ Đúng vậy. Chỉ vì vài vạn đồng mà họ có thể nhẫn tâm hủy hoại cuộc đời anh Minh Sâm, vậy thì để giành lấy những vị trí công tác này, ai biết bọn họ còn dám làm ra những chuyện động trời gì nữa?”
“Nếu anh ấy thật sự là kẻ hư đốn như lời bà ta ra rả, vậy thì làm sao anh ấy có thể giành được ngần ấy công việc cho cả nhà bọn họ?”
“Có điều, đúng là bác Cả và chú Ba tôi có phần hách dịch thật, e rằng các đồng chí cảnh sát sẽ phải vất vả lắm đây.”
Mặt hai đồng chí cảnh sát đã sầm lại từ lâu. Một người vặn tay Lộc Thải Hà, cười khẩy một tiếng: “Cứ để tôi xem, rốt cuộc bọn họ có thể hách dịch đến mức nào.” Nói đoạn, anh ta hung hăng đẩy Lộc Thải Hà: “Thật thà một chút cho tôi! Lên xe ngay!”
Người còn lại lặng lẽ nhìn Ngô Kim Hoa đang cố gắng thu mình lại bên cạnh, rồi cất tiếng: “Chị! Chị cũng phải đi theo chúng tôi một chuyến!”
Ngô Kim Hoa sợ đến run cầm cập: “Thưa đồng chí cảnh sát, tôi … tôi thật sự không phải phường lừa gạt, tôi được bọn họ mời đến đây mà…”
Tô Nhuyễn cười khẩy: “Anh Minh Sâm không chỉ gửi tiền cho một nhà đâu, mà tận bốn năm nhà cơ. Thế sao những người khác không được mời đến, lại chỉ có mình chị được 'đón' tới đây?”
Viên cảnh sát không biểu lộ chút cảm xúc nào, trừng mắt nhìn Ngô Kim Hoa, quát khẽ: “Lại đây!”
Cuối cùng, Ngô Kim Hoa khóc sướt mướt cầu xin, nhưng vẫn bị cảnh sát đưa lên xe về đồn.
Trò khôi hài ấy kết thúc, nhưng Tô Nhuyễn ở nhà bà ngoại cũng chẳng còn yên lòng. Cô kéo tay Lộc Minh Sâm, chào tạm biệt mọi người rồi tức tốc về nhà.
Thấy anh trầm mặc rũ mắt suốt quãng đường, Tô Nhuyễn định đùa anh một câu để xoa dịu không khí, nào ngờ anh chỉ liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt chán chường, phảng phất như đã nhìn thấu hồng trần, sắp chặt đứt trần duyên mà đạp đất thành Phật.
Lần này, trạng thái của anh rõ ràng còn nghiêm trọng hơn lần ở bệnh viện nhiều. Mãi cho đến khi về nhà, anh vẫn không để ý đến ai, lên giường nghỉ ngơi từ rất sớm.
Bởi vì tâm trạng anh không tốt, Tô Nhuyễn cũng ngủ không yên. Nửa đêm, cô đột nhiên bừng tỉnh, nghe thấy Lộc Minh Sâm, người vốn ngủ rất say và ít khi có động tĩnh, lại phát ra tiếng nói mớ: “Mẹ…”
Giọng nói ấy giống như tiếng trẻ con, tràn đầy kinh hoàng và thống khổ.
Tô Nhuyễn vội vàng ngồi dậy định đánh thức anh, nhưng vừa cúi người tới gần, cô đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ túm lấy, hất văng ra. Lực đạo không phải như lúc đùa giỡn ném tuyết ban ngày, mà tàn nhẫn như muốn đẩy người ta vào chỗ chết.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một bàn tay ấn chặt xuống giường, bàn tay ấy bóp chặt cổ cô, khiến cô khó thở. Đôi mắt phượng của anh tràn đầy tơ máu, ánh nhìn hung ác và tàn bạo.
Theo phản xạ tự nhiên, cô nắm chặt cổ tay anh, cố gắng phát ra tiếng từ trong cổ họng: “Anh…”
Ngay khoảnh khắc âm thanh ấy thoát ra, lực đạo trên cổ cô đột ngột biến mất.
Lộc Minh Sâm giống như vừa chịu một cú sốc lớn, anh đột ngột xoay người, ngồi về vị trí của mình.
Tô Nhuyễn nhìn dáng ngồi cứng đờ của anh, không biết nên nói gì mới phải.
Lộc Minh Sâm mở miệng trước: “Anh xin lỗi.”
Giọng nói trầm thấp, tối nghĩa, giống như mang theo chút yếu ớt và bối rối không biết phải làm sao, khiến trái tim Tô Nhuyễn chợt nhói lên, cảm thấy có chút đau xót.
Lộc Minh Sâm nói xong, lập tức xoay người xuống giường, định ra ngoài.
Không hiểu sao Tô Nhuyễn lại cảm thấy không thể để anh đi như vậy. Cô nhanh chóng nghiêng người qua, túm chặt cổ tay anh: “Anh Minh Sâm.”
Hình như Lộc Minh Sâm muốn hất tay cô ra, nhưng rồi anh lại nghĩ đến điều gì đó, anh kiềm chế, đứng yên không nhúc nhích.
“Em sợ.”
Cả người Lộc Minh Sâm cứng đờ. Giữa lúc không biết nên nói gì, anh lại nghe Tô Nhuyễn mở miệng: “Anh đi rồi, con ma nữ kia bò ra từ dưới gầm giường thì phải làm sao?”
Lộc Minh Sâm trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Không có ma, là anh bịa ra thôi.”
“Em biết, nhưng em vẫn sợ.” Cô dùng sức kéo anh trở lại giường. Hình như Lộc Minh Sâm sợ lại làm cô bị thương, nên vô cùng ngoan ngoãn nghe theo cô.
Tô Nhuyễn đứng dậy, xoay vai anh qua, cưỡng ép anh nằm xuống giường, sau đó bản thân cô cũng nằm xuống bên cạnh, còn dang hai tay ra ôm lấy anh, để anh nằm gọn trong vòng tay mình.
Đầu Lộc Minh Sâm gối lên bả vai cô. Sau khi nhịn một lúc lâu, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa mới hỏi: “Em coi anh là trẻ con à?”
Tô Nhuyễn vươn tay ra, cảm nhận mái tóc ngắn cọ vào da tay mình: “Nghe nói ma sợ nhất dương khí trên người đàn ông. Em thấy ôm bả vai anh tương đối an toàn.”
Trong lúc Lộc Minh Sâm không biết nên nói gì mới phải, anh đột nhiên lại bị vỗ mạnh vào lưng.
“Thả lỏng đi, ôm không thoải mái.”
Lộc Minh Sâm:…
Anh luôn có cảm giác cô đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
“Lộc Minh Sâm.”
Bỗng nhiên âm thanh từ đỉnh đầu truyền đến, giọng nói dịu dàng, giống như mang theo bao dung vô tận: “Anh giúp em dọa lui ma nữ, em giúp anh dọa lui ác mộng, được không?”