Thấy Lộc Minh Sâm nghe lời răm rắp, Tô Nhuyễn ngỡ rằng lần này mình đã ít nhiều chạm đến đáy lòng anh, có thể giúp anh chậm rãi tháo gỡ những vướng bận.
Thế nhưng sáng hôm sau, khi cô vừa mở mắt đã nhận ra bên cạnh trống không, gối chăn phẳng phiu như thể ngoài cô ra, chưa từng có ai từng ngả lưng trên chiếc giường này.
Trong lòng Tô Nhuyễn khẽ bồn chồn, nhưng cô cũng không mấy để tâm, cho rằng anh vẫn chìm đắm trong những suy tư của riêng mình, nên mới có chút không như mọi khi.
Cho đến khi ra khỏi phòng mà không thấy anh tập vật lý trị liệu ở phòng khách, cô mới thấy lòng dấy lên nghi hoặc. Dì Phúc từ phòng bếp bước ra, nói: “Sáng nay lúc dì dậy, đã thấy Minh Sâm xách túi đi ra ngoài. Dì chưa kịp hỏi xem cậu ấy đi đâu, mới mùng ba Tết mà cậu ấy đã đi đâu sớm vậy không biết?”
Tô Nhuyễn vê Phật châu trên tay, ngẫm nghĩ một lát rồi buông lời nói dối để giữ thể diện: “Anh ấy tới bệnh viện. Hôm nay bác sĩ phụ trách điều trị cho anh ấy trực ca, anh ấy qua đó kiểm tra lại một lượt.”
Dì Phúc nghi hoặc: “Thế thì cũng đi quá sớm rồi, chỉ hơn năm giờ sáng, lúc đó người ta đã đi làm đâu?”
Tô Nhuyễn cười nói: “À, trực ca đêm. Đêm qua anh ấy mới nhớ ra hôm nay người ta trực ca, vậy nên sáng nay phải đi sớm, đi sớm để xong sớm, khỏi lỡ dở việc nhà trong ngày.”
Dì Phúc tin là thật, còn lửa giận trong lòng Tô Nhuyễn đã bắt đầu bùng lên âm ỉ.
Ăn bữa sáng xong, Tô Nhuyễn nói sẽ đến bệnh viện đón Lộc Minh Sâm, nhưng sau khi ra khỏi cửa, cô liền mặt mày sa sầm mà đi thẳng tới ngân hàng.
Vốn dĩ, cô đã lên kế hoạch hôm nay sẽ bàn với Lộc Minh Sâm về chuyến đi phía Nam. Thời gian nghỉ của cô không còn nhiều, cô phải tranh thủ từng ngày để tới thành phố Thân đánh chuyến cổ phiếu này.
Vân Chi
Để Lộc Minh Sâm mở lời thuyết phục Lý Nhược Lan cho cô đi xa vài ngày sẽ dễ hơn nhiều so với việc cô tự mình tìm cớ.
Có điều, giờ đây Lộc Minh Sâm đã im hơi lặng tiếng mà ra ngoài, cũng chẳng biết khi nào mới quay về.
Cô phải chuẩn bị trước tình huống Lộc Minh Sâm đã đi biệt tăm, nhưng chuyến xuôi Nam của cô thì không thể thay đổi được nữa.
Bởi vì không hẹn trước, cô chỉ có thể rút ra năm nghìn đồng từ ngân hàng, may mà còn sổ tiết kiệm của Lộc Minh Sâm, nhưng lại không thể rút chung ở cùng một ngân hàng.
Vào thời đó, các ngân hàng vẫn chưa liên kết với nhau, Tô Nhuyễn phải chạy khá xa, đến tận kho bạc mới rút được năm nghìn đồng từ sổ tiết kiệm của Lộc Minh Sâm. Cộng thêm hơn hai nghìn đồng tiền để lại chi tiêu trong nhà và một đống bao lì xì nhận được dịp Tết, tổng cộng cũng được mười ba nghìn đồng, đủ tiền vốn cho chuyến đầu tư cổ phiếu lần này rồi.
Bởi vì còn phải ghé qua kho bạc, nên khi cô về đến nhà trời đã ngả chiều. Thấy cô về một mình, dì Phúc khấp khởi rồi lại nghi hoặc hỏi: “Sao Minh Sâm vẫn chưa về?”
Lúc này Tô Nhuyễn đã có thể xác định, tên ấy thật sự không từ mà biệt rồi. Lửa giận trong lòng cô như được rót thêm dầu, đột nhiên bùng lên ngùn ngụt: Cho dù muốn từ chối hay bài xích sự quan tâm của người khác, thì chào hỏi một câu c.h.ế.t được chắc? Cứ tưởng mình là của quý lắm, tưởng cô tha thiết an ủi anh ta lắm chắc?
Thế nhưng nhìn dì Phúc trước mắt, Tô Nhuyễn vẫn cố nở nụ cười gượng gạo, nói: “Khi ra khỏi bệnh viện, anh ấy nhận được một nhiệm vụ khẩn, đã về thẳng quân khu rồi.”
Sau đó cô còn bổ sung thêm: “Anh ấy không kịp chào tạm biệt dì, nhưng đã dặn cháu sắp xếp đưa dì về nhà trước rồi. Ngày mai, anh ấy sẽ đón chúng ta ở ga tàu hỏa thành phố Yến. Lát nữa cháu sẽ đi mua vé tàu.”
Dì Phúc nghe xong cũng không hỏi thêm. Tô Nhuyễn cất tiền xong xuôi liền chạy vội tới ga xe lửa, cũng may thời buổi ấy người ta vẫn coi trọng tập quán cũ, đa số đều qua mùng năm mới động chân động tay, nên mùng ba ga xe lửa còn vắng khách. Tô Nhuyễn vừa xếp hàng một lát đã mua được vé tàu đi thành phố Yến vào ngày mai.
Mua được vé, cô đi thẳng tới nhà họ Ngôn chào một tiếng, đến nơi đã thấy dì Phúc đang từ biệt Lý Nhược Lan rồi. Lý Nhược Lan có chút phiền lòng: “Sao lại đi đột ngột như vậy? Chẳng phải đã hẹn qua mùng năm mới lên đường sao?”
Tô Nhuyễn đáp: “Anh Minh Sâm nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, chỉ có ngày mai là có thời gian tới ga xe lửa đón người thôi ạ.”
Lý Nhược Lan liếc mắt quan sát con gái một lát, rồi kéo tay cô lại, hỏi thăm: “Vẫn còn hờn dỗi sao?”
“Chẳng phải trước khi gả cho nó con đã biết rồi sao, với công việc của nó, chuyện nói đến là đến nói đi là đi, không kịp chào hỏi đều là chuyện thường tình. Phận vợ lính đâu có dễ dàng, con phải thấm thía điều này mới được.”
Tô Nhuyễn thầm nghĩ, đâu phải không dễ dàng, là quá dễ dàng thì có. Mọi người xem, người này đột nhiên biến mất, cô chỉ cần lấy cớ có nhiệm vụ khẩn, không cần vắt óc nghĩ kế để che đậy đã đánh lừa được tất cả mọi người, quả thực quá dễ dàng rồi.
Thấy cô khẽ mím môi, Lý Nhược Lan trêu ghẹo: “Trước đây là ai nói lấy lính, sống xa nhau mới hay, sống một mình thì càng được tự do tự tại nhỉ?”
Tô Nhuyễn nói: “Sự thật là thế mà, bây giờ con cũng cảm thấy như vậy.”
Lý Nhược Lan duỗi tay khẽ chọc vào trán con gái một cái, bật cười. Sau đó cũng không trêu ghẹo nữa, chỉ nói: “Để bố con đưa hai đứa đi, ngồi tàu hỏa tới thành phố Yến mất mười mấy tiếng đồng hồ liền, đường xa có khi lại gặp chuyện không hay.”
Ngôn Thành Nho không chút chần chừ chuẩn bị đi mua vé tàu, Tô Nhuyễn thấy thế vội vàng ngăn cản.
Nói đùa sao, cô còn có đại sự phải lo đó, để Ngôn Thành Nho đi theo chẳng phải sẽ hỏng hết việc sao?
“Mẹ, không cần đâu. Ngày mai khách đi tàu cũng không nhiều lắm, đến ga xe lửa đã có anh Minh Sâm tới đón con và dì Phúc rồi.” Nói tới đây, cô lại khẽ mím môi, nói dối không chớp mắt: “Anh ấy nói muốn đón con tới khu quân sự vài hôm, đợi làm xong nhiệm vụ khẩn cấp rồi sẽ đưa con về.”
Nếu thế Ngôn Thành Nho đi theo đúng là thật không tiện chút nào, Lý Nhược Lan cảm thấy Lộc Minh Sâm sắp đặt như thế này, rõ ràng là muốn có không gian riêng cho hai vợ chồng. Chẳng lẽ lại đón mỗi Tô Nhuyễn tới khu quân sự mà bỏ lại ông Ngôn Thành Nho? Nhưng mà nếu đón cả Ngôn Thành Nho theo, thì còn gì là riêng tư nữa?
Vì thế Ngôn Thành Nho cười xòa nói: “Cũng đúng, bố mẹ đưa hai đứa lên tàu thôi, dù sao cũng chẳng mang theo nhiều hành lý.”
Lý Nhược Lan lại trêu chọc con gái: “Con xem, ấy thấy chưa, nó vẫn nghĩ tới con mà. Ngoan đi, đừng hờn dỗi nữa.”
“Ai bảo con giận, con đâu có giận, chỉ có muốn giận thì có.” Tự mình đi một chuyến thế này thì càng hay, khỏi phải vắt óc giải thích với anh ấy chuyện mình toan tính mua cổ phiếu, không vướng bận điều này thật là sảng khoái biết bao!