Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 203: Lộc Minh Sâm! Anh là đồ khốn nạn (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Sau khi về đến nhà, dì Phúc chuẩn bị đồ ăn ngày mai mang theo trên đường, Tô Nhuyễn thì bắt đầu dọn dẹp hành lý.

Thời buổi này ra ngoài một chuyến vô cùng nhiêu khê, hơn nữa chuyến đi này, dẫu có suôn sẻ, cũng phải mất đến sáu bảy ngày. Cốt yếu nhất là phải giữ cho được một vạn ba đồng tiền mặt ấy.

Thuở ấy, mạng lưới Internet còn xa vời, thẻ ngân hàng và hệ thống liên ngân hàng chưa phổ biến, việc rút tiền ở địa phương khác gần như là điều không tưởng. Bởi vậy, người ta đi xa thường phải mang theo tiền mặt, cũng vì lẽ đó mà nạn trộm cắp hoành hành khắp nơi. Tô Nhuyễn thân con gái một mình ra đường, rất dễ bị kẻ gian nhòm ngó, theo dõi.

Cách phổ biến của người đương thời là khâu tiền vào trong quần áo, giấu ở nhiều nơi khác nhau. Nhưng mười ba ngàn đồng tiền mặt quả thực là một khoản không nhỏ, nếu cất vào một chỗ thì rất dễ bị phát hiện. Nếu không may bị trộm mất, cô sẽ đau xót khôn nguôi.

Tô Nhuyễn lướt mắt qua kệ sách, rút ra hai cuốn sách bìa da vừa dày vừa cứng. Cô thầm cảm ơn những mẹo vặt cất giấu 'quỹ đen' hay 'đồ cấm' thời còn đi học mà cô học được từ sau này. Nhét tiền vào trong những cuốn sách rỗng ruột, có lẽ những tên trộm thời buổi này sẽ không bao giờ nghĩ ra. Hơn nữa, vốn dĩ cô vẫn là một cô nữ sinh, mang theo vài cuốn sách bên mình cũng là chuyện hết sức bình thường.

Tô Nhuyễn tìm một con d.a.o nhọn và chiếc thước kẻ, bắt tay vào công việc khoét sách. Không ngờ vì dùng sức quá đà, cô trực tiếp cắt đứt ngón tay, m.á.u lập tức rỉ ra.

Cơn giận của Tô Nhuyễn cũng theo từng giọt m.á.u đỏ dâng trào. Cô chẳng màng ngón tay đang rỉ máu, phẫn uất ném con d.a.o nhọn sang một bên. Con d.a.o như mang theo oán khí của cô, găm thẳng xuống mặt bàn tựa phi tiêu, phát ra tiếng kêu "keng".

Tô Nhuyễn:…

Nghe thấy tiếng động, cô vội vàng rút con d.a.o nhọn ra, nhìn vết lõm trên mặt bàn mà vừa tức giận vừa xót của. Căm giận đ.ấ.m mạnh lên mặt bàn một cái, cô lầm bầm: "Chết tiệt! Lộc Minh Sâm! Cái đồ rùa rụt cổ c.h.ế.t tiệt nhà anh! Tức muốn nổ phổi!"

Ôm ngón tay đang rỉ m.á.u đi tìm băng gạc băng bó, Tô Nhuyễn phải lần chuỗi hạt Bồ Đề trên cổ tay, miệng niệm thầm 'A Di Đà Phật'. Hít mấy hơi thật sâu, tâm trạng cô mới bình tĩnh lại đôi chút.

Sau khi nghiêm túc suy ngẫm, cô lại cảm thấy bản thân đã vô cớ gây chuyện. Vốn dĩ chỉ là quan hệ hợp tác thôi mà, anh ta muốn làm gì thì làm, cớ sao phải thông báo với cô? Chẳng phải mong muốn ban đầu của cô cũng là đôi bên không ai quản chuyện của ai, ai lo phận nấy sao? Chẳng qua vì bị thương nên Lộc Minh Sâm mới ở nhà thêm vài ngày. Bây giờ anh ấy về quân khu sớm, cô cũng có thể sớm ngày trải qua cuộc sống thanh thản một mình, không phải rất tốt đó sao? Cứ như bây giờ này, ở nhà cô chẳng cần lúc nào cũng phải chú ý tới cách ăn mặc, dù không mặc áo trong vẫn có thể chạy khắp nhà, thoải mái biết bao!

Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Nhuyễn lại một lần nữa cầm cuốn sách lên, tiếp tục công việc khoét rỗng. Lộc Minh Sâm là ai chứ? Có quan hệ gì với cô mà cô phải bận tâm? Chắc cô ăn no rỗi việc mới để ý đến anh ta! Hừ!

Cô nhét mười hai ngàn đồng vào trong những cuốn sách rỗng ruột, một ngàn đồng còn lại chia nhỏ ra, cất giấu vào nhiều chỗ khác nhau trong quần áo. Sau đó, cô nhét hai bộ quần áo ấy vào chiếc rương hành lý. Thế là xong xuôi công việc chuẩn bị.

Ngày hôm sau, Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho đến đưa tiễn. Nhìn thấy diện mạo của Tô Nhuyễn và dì Phúc, cả hai đều sửng sốt. Lý Nhược Lan không nhịn được, vỗ đùi cười phá lên: "Hay đấy, biện pháp này không tồi chút nào, chắc chắn không ai dám dòm ngó, ha ha ha."

Dì Phúc chỉnh lại chiếc khăn bông trên đầu, rồi nhìn sang Tô Nhuyễn bên cạnh. Lúc này, cô đã cố tình làm cho da mặt mình đen sạm đi vài tông, mái tóc tết b.í.m hai bên trông quê mùa và cục mịch, bên ngoài khoác chiếc áo bông dày sụ màu xám. Hai người đứng chung một chỗ, trông chẳng khác nào đám bà con nhà nghèo chuẩn bị lên thành phố Yến kinh để gửi tiền cho họ hàng.

Dì Phúc không nhịn được cũng hé miệng cười: "Chắc Minh Sâm nhìn thấy cũng không nhận ra chúng ta đâu, đừng dọa nó nhảy dựng."

Vân Chi

Tô Nhuyễn thầm nghĩ, dọa anh ta một phen khiếp vía mới hả dạ, nhưng tiếc là không thể dọa được.

Trước khi lên tàu, Tô Nhuyễn còn dặn dò Lý Nhược Lan: “Mẹ, nếu con về trễ mấy ngày, mẹ nhớ xin phép nghỉ giúp con nha.”

Lý Nhược Lan đáp: “Còn đến sáu ngày nữa mới khai giảng mà, con cũng biết chừng mực thôi, ghé lại đó hai ba hôm rồi về, đừng có ham chơi quá, nhớ chưa?”

Tô Nhuyễn vỗ vỗ chiếc ba lô sau lưng: “Mẹ yên tâm đi, con có mang theo sách vở mà, sẽ không lười học đâu.”

Thật ra, thành phố Đông Lâm cách thành phố Yến chẳng xa là bao. Nếu là ở đời sau, đi tàu cao tốc chỉ mất bốn tiếng đồng hồ, nhưng vào cái thời buổi này, ngồi tàu hỏa phải mất ròng rã mười một tiếng mới tới nơi.

Khi hai người đến nơi thì trời đã nhập nhoạng tối, Dì Phúc tìm kiếm mãi trong đám đông nhộn nhạo cả một hồi lâu: “Có phải mình phải chờ ở bên ngoài không?”

Kết quả dĩ nhiên là đi ra ngoài cũng chẳng tìm thấy ai. Tô Nhuyễn giả vờ ra ngoài gọi điện thoại, nhưng thực chất là đến quầy bán vé hỏi giờ tàu xuôi nam.

Sau đó quay về nói với Dì Phúc: “Anh ấy có nhiệm vụ khẩn cấp, không tài nào liên lạc được, chúng ta cứ tự về đi ạ.”

Dì Phúc vẫn còn chút ngờ vực: “Chân nó còn chưa lành hẳn mà, sao đã tham gia nhiệm vụ khẩn cấp rồi?”

“Ai mà biết được chứ.” Tô Nhuyễn đáp: “Có điều anh ấy bảo cháu sáng mai cứ qua quân khu.”

Công việc của quân nhân vốn dĩ là vậy, Dì Phúc không suy nghĩ nhiều, nói: “Vậy chúng ta cứ tự mình về thôi, cách nhà cũng chẳng xa xôi mấy đâu.”

Dì Phúc dù sao cũng đã sống ở nơi này cả đời, quen từng ngõ ngách đường phố. Bà ấy nhanh chóng gọi một chiếc xe ba bánh tới, chở hai người về nhà.

Đầu thập niên chín mươi, thành phố Yến vẫn còn rất nhiều khu nhà tập thể cũ kỹ và những con ngõ nhỏ quanh co. Chiếc xe ba bánh luồn lách hồi lâu, cuối cùng dừng trước một tòa nhà nằm sâu trong con hẻm.

Tô Nhuyễn thanh toán tiền xe cho người lái, Dì Phúc vội vã đi mở cửa nhà.

“Đây chính là căn nhà mà ông ngoại Minh Sâm để lại đó.”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 203: Lộc Minh Sâm! Anh là đồ khốn nạn (2)