Tô Nhuyễn có chút tò mò. Kiếp trước, khi cô phất lên rồi chuyển tới thành phố Yến thì đã mười mấy năm sau rồi. Khi đó, những tòa tứ hợp viện ở thành phố Yến gần như đã bị phá bỏ hoặc di dời hết cả, dù có muốn mua cũng chẳng còn ai bán. Bởi vậy, cô chưa bao giờ được tận mắt chiêm ngưỡng một tòa tứ hợp viện chân chính là thế nào.
Dì Phúc dẫn cô đi vòng qua bức bình phong cũ kỹ, Tô Nhuyễn mới nhìn rõ toàn cảnh của tòa nhà này.
Đó là một tòa tứ hợp viện nhất tiến kiểu mẫu, với khoảng sân rộng chừng tám chín mươi mét vuông. Nhà chính có ba gian, kèm theo hai gian phòng ngủ phụ; nhà phía đông và phía tây đều có hai gian, còn mặt nam có thêm hai tòa công trình phụ khác.
Tứ hợp viện nhất tiến: Là loại tứ hợp viện cơ bản nhất, gồm một sân trong được bao quanh bởi bốn dãy nhà.
Dì Phúc thở dài nói: “Vốn dĩ còn có cả một tòa nhà nhị tiến nữa cơ, nhưng người ở đó đông quá, đuổi mãi không chịu đi. Hơn nữa, khi ấy Chú Lâm vừa mới từ nông thôn quay về, chỉ muốn tìm một chốn an ổn, nên đành chấp nhận chỉ lấy lại tòa nhà nhất tiến này thôi.”
Tứ hợp viện nhị tiến: Là loại tứ hợp viện lớn hơn, có hai sân trong nối tiếp nhau.
Trong mắt Tô Nhuyễn, căn nhà này đã là vô cùng hiếm có khó tìm rồi. Phải biết rằng, dù là thời đại này chưa có chính sách quy hoạch phá bỏ và di dời hàng loạt, nhưng những căn nhà riêng lẻ (độc môn độc hộ) cũng rất ít ỏi. Giống như mấy căn nhà ở đầu hẻm, đa phần đều là nhà tập thể, các hộ gia đình chen chúc chật kín trong cùng một tòa nhà.
Hiển nhiên căn nhà này cũng đã trải qua không ít phong ba bão táp, những bức họa trên tường đã ngả màu đen xám, dấu ấn niêm phong ở phòng ngủ bên cạnh vẫn chưa xóa sạch hẳn, nhưng có vẻ như Dì Phúc đã thu dọn lại rất cẩn thận rồi.
Dì Phúc ở tại phòng ngủ phía đông, bà ấy cất hành lý vào phòng, rồi dẫn Tô Nhuyễn đi tham quan một vòng: “Khi đó chân cẳng dì không tốt, lại không có nơi nào để đi, thành ra lại hữu ích, cứ thế mà ở lại đây không chuyển đi đâu hết.”
Vậy là Dì Phúc đã thay ông ngoại Minh Sâm bảo vệ tòa nhà nho nhỏ này cho đến tận hôm nay.
Bà ấy cầm một xâu chìa khóa, mở khóa cửa chính ra: “Đã trát vôi ve lại rồi, có điều sàn nhà bị người ta giày xéo đến tan hoang, muốn lát lại nền cũng khá phiền phức.”
“Có thể trải thảm sàn.” Tô Nhuyễn đáp.
Để có thể sống thoải mái trong căn nhà cũ này, chắc chắn phải sửa sang lại đôi chút, ít nhất là lắp thêm máy sưởi. Dù không thể làm ấm toàn bộ tòa nhà, nhưng cũng đủ sưởi ấm cho những căn buồng ngủ kề bên.
Hệ thống điện nước cũng cần phải làm lại. Vòi nước phải lắp đặt trong phòng, bằng không mùa đông đến, nước trong ống sẽ đóng băng, cứ hai ba ngày lại phải thay ống mới, phiền phức vô cùng.
Còn cả phòng vệ sinh, ít nhất trong phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ đều phải lắp đặt phòng vệ sinh riêng.
Tính ra như vậy, may mà tòa nhà này là tòa nhà nhất tiến, nếu là tòa nhị tiến, cô muốn sửa sang trang hoàng lại cũng không làm nổi.
Ngẫm nghĩ một lát, sắc mặt Tô Nhuyễn lại chùng xuống. Căn nhà này đâu phải nhà của cô, cô bận tâm những chuyện này làm gì.
Nếu đã quyết ai lo phận nấy, đương nhiên cô sẽ không xen vào chuyện nhà cửa của Lộc Minh Sâm. Đợi sau lần này tới thành phố Thân mua cổ phiếu kiếm được một món hời, tháng sáu thi đại học xong cô sẽ bắt tay vào phát triển việc kinh doanh riêng. Sang năm sau là có thể tự mình mua một căn hộ chung cư ở gần trường đại học rồi. Tuy rằng ở chung cư không sướng như ở tứ hợp viện, nhưng chắc chắn ở nhà của chính mình sẽ thoải mái hơn.
Quan tâm anh ở nơi này có thoải mái hay không làm gì!
Nghĩ vậy, Tô Nhuyễn lập tức mất đi hứng thú với căn nhà này. Sau khi lễ phép đi dạo một vòng với dì Phúc, cô dẫn dì Phúc về phòng, nghỉ ngơi sớm.
Bốn giờ sáng tinh mơ hôm sau, cô thức dậy chuẩn bị ra ngoài. Chỉ có một nỗi phiền phức nhỏ là dì Phúc cho rằng cô đi tìm Lộc Minh Sâm, nên nhồi nhét cho cô không ít đồ ăn Lý Nhược Lan đã chuẩn bị sẵn để mang theo. Suýt nữa còn phải thuê hẳn một chiếc xe ba gác để chở đồ đi, dì còn dặn dò, dù sao đến nơi cũng đã có Lộc Minh Sâm đợi sẵn rồi.
Cuối cùng Tô Nhuyễn phải cố gắng lắm mới bỏ lại được bao nhiêu hành lý cồng kềnh ấy mà tháo lui cho lẹ. Cô thầm cảm ơn cái thời buổi thông tin chưa thuận tiện này, bằng không thì cô đã lộ tẩy rồi.
Ga tàu hỏa thành phố Yến đông đúc hơn hẳn so với tỉnh Đông Lâm. May mà thời gian còn dư dả, Tô Nhuyễn xếp hàng hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng may mắn mua được một chiếc vé giường nằm trên chuyến tàu xuôi nam trong cùng ngày.
Sau khi lăn lộn hơn hai mươi tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng tới được ga tàu hỏa thành phố Thân.
Thành phố này hoàn toàn khác so với các thành thị phía bắc. Đập vào mắt cô là không ít người trẻ tuổi ăn vận xiêm áo sặc sỡ, cũng có cả những người bốc vác, làm thuê. Quanh quẩn bên tai là giọng nói địa phương mềm mại ngọt ngào, phần lớn là ngữ điệu đặc trưng của thành phố Thân.
Tô Nhuyễn nhìn cô gái nghiêm túc đang bước vội vã qua trước mặt, không khỏi nhớ tới bản thân đời trước.
Mặc dù đời trước cô đã từng xa nhà cùng Hoắc Hướng Dương, nhưng lòng vẫn luôn tràn ngập nỗi lo lắng thường trực về thế giới rộng lớn ngoài kia, luôn tự vấn: liệu mình có thể trụ vững ở nơi này không? Tương lai sẽ ra sao? Nơi này có thực sự hoan nghênh mình không? Và cái thế giới rộng lớn ấy, liệu có dành cho cô một vị trí nho nhỏ nào chăng?
Trong lòng mờ mịt nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra nghiêm trang, cô dồn hết tâm trí để đối phó, để cảm nhận, để tự cổ vũ bản thân đừng e dè, chùn bước…
Tô Nhuyễn bất giác mỉm cười. Giờ đây, sau khi trải qua vô số lần bỡ ngỡ như vậy, cô đã hoàn toàn có thể thong dong ứng phó với mọi thứ rồi.
Cô tới thẳng tiệm bán báo gần ga tàu hỏa, mua một tấm bản đồ thành phố. Sau đó, men theo tuyến đường đã được khoanh trên bản đồ, cô thẳng tiến đến sàn giao dịch chứng khoán thành phố Thân.
Khi cô đến nơi, còn hơn một tiếng đồng hồ nữa sàn giao dịch chứng khoán mới đóng cửa. Bên trong lúc nào cũng nhộn nhịp, may mà quầy giao dịch cổ phiếu không có quá nhiều người đứng chờ. Phải tới năm 92 sau khi các vị lãnh đạo cấp cao xuống phía nam thị sát tình hình, thị trường chứng khoán Hoa Quốc mới thực sự bùng nổ. Hiện tại, sở giao dịch chứng khoán vừa thành lập chưa đầy hai tháng, các loại trái phiếu chính phủ do nhà nước và những xí nghiệp lớn phát hành vẫn còn sức hút mạnh mẽ hơn.