Tô Nhuyễn đi tới quầy giao dịch cổ phiếu. Lúc này, giá bán cổ phiếu vẫn được niêm yết trên bảng đen, hơn nữa còn bị giới hạn mức độ tăng trưởng chỉ 1% mỗi ngày. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hiện giờ cổ phiếu chưa được chú ý nhiều; tốc độ tăng trưởng này kém xa trái phiếu quốc gia. Phải đợi đến cuối năm nay, sau khi hủy bỏ giới hạn tăng trưởng hàng ngày, giá cổ phiếu mới bắt đầu tăng vọt, sau đó khái niệm "xào cổ" (đầu cơ cổ phiếu) mới thực sự xuất hiện.
Hiện tại, người ta có thể thực hiện giao dịch ủy thác trong ngày hoặc ủy thác năm ngày, nghĩa là có thể ủy thác cho giao dịch viên mua vào cổ phiếu mình mong muốn ở mức giá thấp nhất. Nhưng đối với Tô Nhuyễn mà nói, thời gian quý giá hơn cả, bởi vậy cô lựa chọn trực tiếp mua theo giá thị trường. Hơn nữa, không phải muốn mua mã cổ phiếu nào là có thể mua được ngay mã đó, mà phải có người bán ra thì cô mới mua vào được.
Tô Nhuyễn lựa chọn hai mã cổ phiếu mà kiếp trước cô từng mua, cộng thêm mấy mã cổ phiếu được nhân viên giao dịch giới thiệu thêm, ai đến cô cũng không từ chối. Nhưng bởi vì cô đến hơi muộn, đúng ba giờ chiều thì thị trường chứng khoán đã nghỉ giao dịch, tạm thời cô chỉ mua được ba nghìn cổ phiếu.
Cất số cổ phiếu vừa mua được vào trong một cuốn sách bìa cứng giấu kỹ trong ba lô, cô chuẩn bị ra ngoài tìm một khách sạn gần đó nghỉ tạm, định bụng sáng mai sẽ quay lại. Sau khi ra khỏi tòa nhà để đảm bảo an toàn, cô còn ghé vào phòng vệ sinh để ngụy trang một chút. Kiếp trước, quanh sàn giao dịch chứng khoán ở thành phố Thân đã xảy ra rất nhiều vụ án trộm cắp, cướp bóc, thậm chí cả án mạng. Chung quy, người đến nơi này hầu hết đều không đi tay không. Tuy rằng cô không nhớ rõ có phải là khoảng thời gian này hay không, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn. Cô là một cô gái trẻ tuổi đi một mình, rất dễ bị để mắt tới.
Rất nhanh sau đó, Tô Nhuyễn đã tìm được một khách sạn có vẻ là tử tế gần đó. Sau khi làm thủ tục nhận phòng, cô cẩn thận khóa chặt cửa chính, cài then cửa sổ, rồi mới an tâm nằm xuống giường, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hai ngày nay ngồi tàu xe liên tục, đúng là khiến cô mệt đứt cả hơi.
“Anh Hướng Dương.”
Ngay khi cô đang mơ mơ màng màng sắp thiếp đi, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc khiến cô giật nảy mình, tỉnh giấc. Tô Nhuyễn khó hiểu, sao mình lại mơ thấy Tô Thanh Thanh nhỉ? Kết quả lại nghe thấy giọng nói của đối phương truyền tới rõ ràng từ ngoài cửa: “Đáng tiếc quá, nếu không phải do tàu hỏa trễ giờ, hôm nay chúng ta đã mua được kha khá rồi.” Giọng cô ta đầy vẻ tiếc nuối: “Bây giờ lại phải đợi thêm một ngày, mất đi một ngày kiếm lời.”
Giọng Hoắc Hướng Dương hình như lại có chút bất đắc dĩ: “Thanh Thanh, rốt cuộc cổ phiếu là cái gì vậy? Thứ này có đáng tin không? Đây là tiền để chúng ta làm ăn buôn bán đó. Cửa hàng của mẹ anh còn trông chờ vào số tiền nhập hàng này, lỡ như thua lỗ thì…”
Tô Thanh Thanh tỏ vẻ kiên định: “Yên tâm đi, không thua lỗ đâu! Anh cứ nghe em là được …”
Giọng nói dần xa, Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, cuối cùng cũng đã nghĩ ra nguyên nhân. Kiếp trước, chuyện bọn họ mua cổ phiếu kiếm được tiền, gần như tất cả bạn bè thân thích đều biết rõ.
Sau khi cô và Hoắc Hướng Dương thành gia thất, đêm tân hôn bị mẹ Hoắc gây khó dễ không ít. Hoắc Hướng Dương vốn luôn săn sóc phái nữ, lại đang trong lúc tình cảm nồng thắm, thế nên sau rằm tháng Giêng, khi mọi người đổ xô vào Nam làm ăn, Hoắc Hướng Dương đã lập tức thay đổi kế hoạch, dẫn cô tới Thâm Quyến chơi một chuyến.
Sau đó, trên chuyến tàu hỏa, hai người gặp được một vị giáo sư kinh tế. Khi thấy trên báo viết về sở giao dịch chứng khoán ở Thâm Quyến, vị giáo sư lập tức kể vanh vách lịch sử kinh tế thành phố này, nói tới ý nghĩa quan trọng của cổ phiếu trong nền kinh tế, đưa ra ví dụ về sự phát triển của nước Mỹ mấy năm qua, giọng điệu vô cùng kích động và tự hào.
Hoắc Hướng Dương vốn không hề chú ý tới những tin tức ấy, chỉ khi nghe được từ miệng vị giáo sư kia rằng một cổ phiếu của tập đoàn điện tử nào đó năm tám tám chưa tới một trăm đồng, mà hiện tại chưa tới ba năm đã tăng lên gần hai ngàn đồng một cổ phiếu, cảm xúc của anh ta mới thực sự sôi sục.
Hai người căn bản không hiểu thế nào là cổ phiếu ban đầu, chỉ một mực muốn mua cổ phiếu. Vì thế, sau khi xuống tàu ở Thâm Quyến, Hoắc Hướng Dương đã dẫn thẳng cô tới sàn giao dịch chứng khoán. Cuối cùng cũng không biết nên mua loại nào, đành bỏ ra năm trăm đồng cho mỗi loại, mua cả cổ phiếu của tập đoàn điện tử kia và cổ phiếu mà vị giáo sư nhắc đến.
Khi ấy, Hoắc Hướng Dương còn mỉm cười nói với Tô Nhuyễn: "Cứ coi như chúng ta mua vé số cho cuộc hôn nhân này đi. Nếu như kiếm được bộn tiền, chứng tỏ tình cảm của chúng ta sẽ bền lâu."
Khi ấy, Tô Nhuyễn còn hỏi: "Nếu thua lỗ thì sao?"
Hoắc Hướng Dương mồm mép ngọt xớt, đáp: "Tiêu tiền vì vợ mình, sao có thể gọi là thua lỗ được chứ?"
Sau đó chưa tới một năm, từ một ngàn đồng đã trực tiếp biến thành tám ngàn. Đúng lúc vốn lưu động của họ có chút khó khăn, số tiền này kịp thời hóa giải cơn nguy hiểm kề cận cho cả hai.
Vì chuyện này, Hoắc Hướng Dương còn bỏ ra một thời gian nghiên cứu cổ phiếu, cũng từng muốn tham gia vào thị trường lúc cổ phiếu đang sốt giá. Nhưng vì bận rộn với công việc buôn bán, lại không ở Thâm Quyến, hơn nữa cần có giấy tờ chứng nhận mua sắm của người dân địa phương, nên anh ta đành bỏ cuộc.
Tô Nhuyễn vẫn còn nhớ rõ, khi cổ phiếu tăng mạnh, anh ta từng đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân tiếc nuối vì không mua nhiều hơn. Kết quả là khi anh ta cắn răng chuẩn bị lao vào vòng xoáy này thì cơn bão tài chính đổ xuống. Mỗi ngày đều có tin tức về những nhà giàu có bị phá sản, nhảy lầu tự sát truyền đến, đã dọa cho anh ta khiếp sợ.
Nhưng chỉ một lần đó cũng đủ để anh ta khoe khoang khắp nơi rồi. Điều anh ta nói đến nhiều nhất chính là hai mã cổ phiếu họ từng mua: "Khi ấy nếu như mua sớm nửa tháng, bán muộn ba tháng, số tiền kiếm được có thể tăng lên gấp đôi."
Hiển nhiên Tô Thanh Thanh nhớ kỹ chuyện này, cho nên cũng chọn xuất phát tới Thâm Quyến rất sớm.
Tô Nhuyễn không khỏi nhíu mày. Cô không bận tâm Tô Thanh Thanh có kiếm được tiền hay không, chỉ là không muốn chạm mặt bọn họ, đặc biệt là Tô Thanh Thanh, cái của nợ chuyên thích gây chuyện thị phi và rắc rối mà chẳng được tích sự gì. Ai biết đối phương sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn gì cho mà xem.
Cứ như trong khách sạn không hề cách âm này, cô ta đi ngoài hành lang ồn ào nói muốn mua cổ phiếu gì đó, như thể sợ thiên hạ không biết cô ta có của ăn của để.
Nhưng mà hiện giờ cả nước chỉ có một sở giao dịch chứng khoán như vậy, xác suất không gặp nhau quá thấp.
Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát, không nhịn được mà nghiến răng tức tối. Đều tại Lộc Minh Sâm! Nếu có anh ở đây, sao cô phải lo lắng nhiều chuyện phiền lòng như vậy? Chỉ cần thả anh ra, người nên trốn là Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương mới đúng.
Tên khốn Lộc Minh Sâm kia, cứ chờ đó cho bà!
Ở căn cứ huấn luyện quân khu nào đó trong thành phố Yến, Bùi Trí Minh đẩy cửa phòng làm việc của Lộc Minh Sâm ra: “Lão đại, phen này anh tiêu rồi.”