Khi Tô Nhuyễn đang nghĩ cách tránh mặt Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương, phía bên kia, trong phòng trị liệu của bệnh viện quân khu Thành phố Yến, Bùi Trí Minh đẩy cửa phòng ra. Thấy người bên trong, anh ta liền quay đầu lại báo cáo: “Thưa Chính ủy Vương, lão đại ở trong này.”
Sau đó, Bùi Trí Minh mới dùng ánh mắt thương hại nhìn Lộc Minh Sâm đang di chuyển trên máy tập đi, nói: “Lão đại, phen này anh tiêu rồi.”
Anh ta vừa dứt lời, Chính ủy Vương đã bước vào, giọng có phần cáu kỉnh: “Này cái thằng Lộc điên kia, cậu lại làm sao thế? Chuyện đã qua hai ngày rồi, sao cậu vẫn chưa về nhà?”
“Nhiều người chưa vợ chưa con đã vội vã về nhà đi xem mắt rồi, đằng này cậu có vợ rồi lại để cô ấy ở nhà một mình, không quan tâm đoái hoài gì sao?”
Thấy có y tá ngó đầu vào hóng chuyện, Chính ủy Vương quay đầu sang, nói: “Thượng úy Bùi, làm ơn đóng cửa lại.”
Chặn đám người muốn nhìn trộm bên ngoài xong, Chính ủy Vương mới nhìn về phía Lộc Minh Sâm, quay lại chủ đề chính: “Nói đi, sao lại thế này? Chẳng lẽ hai vợ chồng lại xích mích gì sao?”
Lộc Minh Sâm rũ mắt, đôi tay vẫn bám chặt lấy thanh vịn, bước chân nặng nề nhưng không hề ngơi nghỉ. Giữa tiết trời đông giá lạnh, mồ hôi vã ra ướt đẫm áo anh, khiến người ta lầm tưởng anh đang vô cùng thoải mái.
Chính ủy Vương cau mày, giọng nói có phần trách móc: “ Tôi nhớ bác sĩ Tống từng dặn dò cậu không được luyện tập quá sức, có đúng không nào?”
“Bùi Trí Minh, mau lôi cậu ta xuống cho tôi!”
“Vâng!”
Bùi Trí Minh bước tới, nhưng thấy Lộc Minh Sâm vẫn kiên quyết, anh ta không dám trực tiếp lôi kéo, đành phải tìm cách tắt máy, khôi phục lại chế độ ban đầu.
Lộc Minh Sâm chẳng nói chẳng rằng. Chiếc máy này ngừng hoạt động, anh liền chuyển sang máy khác, trực tiếp ngồi xuống máy tập duỗi cơ đặt gần cửa sổ, tiếp tục rèn luyện thân trên.
Chính ủy Vương đã quá quen với cái tính ngang bướng này của anh, chỉ còn biết thở dài thườn thượt: “Cậu lại giở chứng gì thế hả? Vừa mới cưới vợ xong, đầu xuân năm mới đã bỏ mặc cô ấy ở nhà một mình, thế là phải phép sao?”
Nói tới đây, đột nhiên Chính ủy Vương nghĩ tới điều gì đó: “Chẳng lẽ cậu nhận được tin đã trở về mà không báo trước cho cô ấy một tiếng nào sao?”
Động tác của Lộc Minh Sâm khựng lại trong giây lát, Chính ủy Vương trợn trừng mắt, không thể tin nổi: “Cậu... cậu thật sự không báo cho đồng chí Tô một lời nào sao?”
“Cậu… Cậu bảo tôi phải nói cậu thế nào bây giờ đây?”
Chính ủy Vương tức giận đến đỏ mặt: “Là một người lính Cụ Hồ, sao cậu có thể hành xử vô trách nhiệm đến vậy hả?”
Lộc Minh Sâm rũ mắt, vẫn im lặng không hé răng nửa lời.
Chính ủy Vương đang định nói thêm gì đó, đột nhiên bị tiếng khóc xé lòng bên ngoài cắt ngang.
Nghe tiếng khóc xé lòng, cả căn phòng phút chốc chìm vào tĩnh lặng. Chính ủy Vương và Thượng úy Bùi không ai bảo ai, cùng nhau bước đến bên khung cửa sổ.
Từ vị trí này, họ có thể nhìn rõ một gia đình bốn người đang vật vã gào khóc giữa sân. Một cô gái trẻ mặc đồ tang đen, khóc đến gần như kiệt sức, phải nhờ hai chiến sĩ đỡ dậy. Nàng nức nở gọi tên người đã khuất: “Anh Thần ơi, sao anh lại bỏ em lại một mình thế này …”
“Anh ra đi rồi, bảo em biết sống sao đây…”
Lời than thở đau đớn, tựa hồ nàng có thể ra đi theo người chồng xấu số bất cứ lúc nào. Cậu bé chừng ba tuổi bên cạnh, thấy mẹ khóc nức nở, cũng òa lên gọi “Mẹ ơi!” Tiếng kêu non nớt, chua xót đến tột cùng…
Bà cụ đứng gần đó, cúi người ôm lấy cậu bé, ngẩng đầu muốn cất lời an ủi cô con dâu tội nghiệp, nhưng cuối cùng chỉ kịp bật ra tiếng “Kiến Mai” rồi chính bà cũng bật khóc nức nở: “Con trai ơi… Đậu Đậu nó mới ba tuổi đầu, sao con nỡ lòng nào… Con hãy mở mắt ra mà nhìn vợ con, nhìn thằng bé Đậu Đậu này đi con…”
Ông cụ đứng bên cạnh, người vốn trầm mặc nhẫn nại, lúc này cũng không kìm được nữa, đưa tay ôm lấy mặt, ngồi sụp xuống nền đất, bật khóc nức nở thành tiếng…
Các chiến sĩ trẻ tuổi, lặng lẽ đứng phía sau che chở cho gia đình, từng người đều đỏ hoe hốc mắt vì cảm động và thương xót.
Trong phòng huấn luyện, Chính ủy Vương lặng lẽ nhìn chiếc áo khoác của Lộc Minh Sâm treo trên tường, nơi bông hoa trắng cài trên n.g.ự.c áo vẫn còn vương vấn từ lễ truy điệu. Ông khẽ thở dài, cất giọng nặng trĩu: “Cậu biết không, nghiệp lính của chúng ta hôm nay không biết ngày mai sẽ ra sao. Người thân của chúng ta đã phải gánh chịu biết bao hy sinh vì chúng ta, thế nên càng cần phải trân trọng.”
“Cậu thử nhìn xem, ngoài cậu ra, có ai là không muốn được ở cạnh người nhà nhiều hơn một chút đâu? Sợ rằng một mai sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn rồi.”
Lộc Minh Sâm lúc này mới rời khỏi máy tập, mắt anh xuyên qua ô cửa sổ, nhìn cô gái trẻ khóc đến hôn mê đang được dìu vào bệnh xá, giọng anh vẫn dửng dưng lạ thường: “Nếu ngay từ đầu đã không gắn bó, cô ấy sẽ chẳng phải đau lòng đến thế.”
“Có thể rồi cô ấy sẽ tái giá, tìm được hạnh phúc mới.”
Chính ủy Vương trợn trừng mắt: “Cậu… Cậu nói gì vậy?” Nhất thời, ông không biết nên tiếp lời ra sao.
Vân Chi
Chính ủy Vương vò đầu bứt tai, tức giận đến mức đi đi lại lại mấy vòng, rồi trừng mắt nhìn Lộc Minh Sâm: “Cho nên, đây là lý do cậu chẳng chịu về nhà, là lý lẽ để cậu cứ mãi bắt nạt đồng chí Tô đó sao?”
“Chẳng lẽ những người lính như chúng ta đều phải đoạn tuyệt thất tình lục dục, phải làm hòa thượng thì mới phải lẽ sao?”
“Không cần quan tâm ai, cũng chẳng cần ai quan tâm đến mình, đợi đến một ngày nào đó lặng lẽ ra đi, tan thành mây khói là xong chuyện, phải không?”
Chính ủy Vương càng nghĩ càng căm giận, ông chỉ thẳng tay vào Lộc Minh Sâm mà nói: “Lộc Minh Sâm, cậu nói cho tôi xem, cậu chui ra từ cục đá sao?”
“Cha cậu đã hy sinh vì Tổ quốc, cớ sao cậu còn lựa chọn con đường binh nghiệp giống ông ấy?”
Lộc Minh Sâm cúi đầu, im lặng không nói.
“Hay là cậu oán hận cha mẹ mình? Cậu nghĩ rằng họ nên đoạn tuyệt trần duyên, vốn dĩ không nên kết hôn, không nên sinh ra cậu, phải không?”