Ngón tay Lộc Minh Sâm khẽ co rúm, anh mím chặt môi.
Chính ủy Vương nói tiếp lời: “Vậy cậu cũng oán giận chúng tôi à, rằng chúng tôi không nên quen biết cậu, không nên quan tâm cậu, để rồi khi cậu có mệnh hệ nào thì chúng tôi cũng chẳng cần phải đau lòng.”
“Chúng tôi ra đi, cậu cũng không cần phải đau lòng, ý cậu là vậy, phải không?”
“Thế thì cậu còn đến dự lễ tang của đồng chí Trương Thần làm gì? Cậu cài bông hoa trắng này lên n.g.ự.c để làm gì? Cậu nên làm như không có chuyện gì, cứ nằm trên giường mà ngủ khò khò mới phải đạo chứ.”
Thấy Lộc Minh Sâm vẫn cứ im lìm như cũ, Chính ủy Vương chợt bước đến, nắm chặt cổ áo anh, lớn tiếng mắng nhiếc: “Lộc Minh Sâm! Cái thằng trời đánh! Cậu đúng là một kẻ hèn nhát!”
“Chính cậu sợ hãi, nên cậu mới làm tổn thương người khác.”
Vân Chi
“ Tôi và đồng chí Tô tiếp xúc với nhau chưa nhiều, nhưng tôi hiểu, con bé đối đãi với cậu rất mực chân thành.”
“Ngay cả lần đầu gặp mặt, con bé còn không nỡ để tôi nặng lời với cậu!”
“Trời đánh! Tiền thưởng, tiền trợ cấp của cậu chẳng còn lấy một đồng, vậy mà con bé cũng chẳng oán thán nửa lời. Cậu thử đi khắp cái quân khu này mà hỏi xem, có người chồng nào dám quyên góp cả tháng tiền trợ cấp mà không bị vợ mình cằn nhằn đâu chứ?”
“Người ta tự mình mua nhà rồi còn để cậu cùng nhau sửa sang, vì lẽ gì chứ? Căn nhà ấy do cô ấy bỏ tiền túi ra mua, việc sửa sang cũng do cô ấy tự mình bỏ công sức, cớ gì mà phải khăng khăng nghe theo ý kiến của cậu?”
“Còn cả những chuyện lôi thôi ở nhà họ Lộc của cậu nữa, đồng chí Tô hoàn toàn có thể buông xuôi mặc kệ, chỉ cần tỏ thái độ nhất quán với cậu, không bận tâm đến họ có phải sẽ nhẹ nhõm hơn không? Nhưng cớ sao con bé lại phải đối đầu gay gắt với nhà họ Lộc đến vậy? Cớ sao lại phải phí hết tâm tư để giải quyết giúp cậu?”
“Con bé kia có bao nhiêu tiền bạc, đã dốc hết ra mua nhân sâm để đền đáp ân tình cho cậu rồi, vì cái gì? Chẳng lẽ con bé làm thế là vì bản thân nó ư?”
“Còn nữa, ngày cô út cậu tìm đến cậu, chuyện gì đã xảy ra? Khi thằng ranh cậu nổi điên, đám lính dưới trướng đều sợ hãi, đồng chí Tô thì sao? Khi ra khỏi bệnh viện tay con bé đều bị thương, nhưng Hoàng Hải Uy nói con bé vẫn luôn dỗ dành cậu, sau khi con bé rời đi cậu đã chẳng còn vấn đề gì.”
“Cái tính thối này của cậu, người quen biết có ai là chưa từng mắng cậu vài câu, nhưng Hoàng Hải Uy và Bùi Trí Minh đều nói, từ trước đến nay đồng chí Tô chưa từng giận cậu lấy một lần nào. Cậu tức giận, cậu không vui, người ta đều dỗ dành cậu, chưa từng cưỡng ép cậu lấy một nửa lời!”
“Cậu cho rằng con bé là người máy, không có hỉ nộ ái ố, không biết đau buồn, không biết tức giận hay sao?”
“Hay là cậu cho rằng trên đời này cậu là người đáng thương nhất? Con bé vẫn còn là trẻ con đó, mười tám năm đầu đời con bé không khổ sao? Không đáng thương sao? Dựa vào đâu người ta phải bao dung cậu?”
“Lộc Minh Sâm, cậu có trái tim không hả?”
Lộc Minh Sâm mím chặt môi, yết hầu khẽ nuốt khan, mãi một lúc lâu sau mới khó nhọc cất tiếng: “Thà đau một lần còn hơn kéo dài mãi!”
“Cậu!”
Chính ủy Vương nghẹn ứ họng, giận đến tím mặt, túm Lộc Minh Sâm mà đẩy văng ra ngoài: “Lộc Minh Sâm! Cậu là kẻ đào ngũ! Đồ nhu nhược!”
“Thôi được! Ông đây chẳng thèm quản cậu nữa! Cậu muốn làm gì thì tùy!”
Nói đoạn, ông đùng đùng đóng sầm cửa bỏ đi. Nhưng vừa đi được hai bước, càng nghĩ càng tức, bèn quay phắt vào phòng trị liệu, trỏ thẳng mặt Lộc Minh Sâm mà nói: “Lộc Minh Sâm, nhân lúc còn sớm cậu mau viết ngay báo cáo ly hôn đi! Cậu không xứng đáng có gia đình!”
Các y tá, bác sĩ bên ngoài nghe thấy vậy, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy tò mò dáo dác nhìn vào căn phòng trị liệu.
Trong phòng, Bùi Trí Minh cũng không biết nên nói gì, chỉ thở dài: “Lão đại, anh … Sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Tuy rằng có những đồng chí đã hy sinh như đồng chí Trương Thần, nhưng chúng ta huấn luyện mỗi ngày không phải là vì cuộc sống tốt hơn, vì bảo vệ quốc gia, vì tranh vinh quang về cho người nhà sao?”
“Sao anh vừa cưới chị dâu, đã nghĩ tới chuyện sau này nếu chẳng may hy sinh thì sao?”
Ngẫm nghĩ một lát, anh ta nói thêm: “Tuy rằng chị dâu Trương dù khóc lóc bi thương, nhưng chắc chắn chị ấy không hề hối hận khi gả cho đoàn trưởng Trương đâu.”
Lộc Minh Sâm thờ ơ nói: “Sao cậu biết?”
Bùi Trí Minh cắn chặt răng: “Chẳng lẽ anh cho rằng mẹ anh hối hận vì gả cho cha anh sao?”
Ánh mắt Lộc Minh Sâm đảo qua, Bùi Trí Minh lập tức lui về phía sau một bước: “Anh suy nghĩ cẩn thận đi. Chuyện giữa anh với chị dâu, Chính ủy Vương không biết, nhưng em biết rõ. Nếu anh định chấm dứt cái ‘hợp đồng’ hôn nhân với chị dâu…”
Anh ta hít sâu một hơi, giọng kiên định, nói: “Em sẽ nghiêm túc theo đuổi chị ấy, chắc chắn sẽ không để một cô gái tốt như vậy phải chịu khổ!”
Đồng tử Lộc Minh Sâm bỗng co rút, nhìn chằm chằm vào đối phương. Bùi Trí Minh thất thần, vội vàng buông một câu “Em đi gọi điện thoại cho chị dâu” rồi chạy biến.
Lộc Minh Sâm vô thức bước theo hai bước, ánh mắt vẫn dõi theo cánh cửa lớn. Cuối cùng, anh không nén nổi, cất bước đi ra ngoài.
……
“Đoàn trưởng Lộc thật sự muốn ly hôn sao …”
“Chắc chắn là không hài lòng người do trưởng bối ép cưới rồi. Kết hôn còn chưa tới mười ngày đâu, đã tình nguyện ở lại quân khu không về nhà rồi …”
“Nghe nói là con gái nhà nông, chẳng biết kém cỏi đến nhường nào.”
“Lần này y tá Mễ chẳng cần phải hằn học nữa rồi, cô Bạch cũng không cần khóc lóc thảm thương, ai nấy đều có cơ hội…”
Lộc Minh Sâm bỗng quay đầu, ánh mắt sắc lẹm lia về phía quầy tiếp tân.
Hai cô y tá giật mình run rẩy trước ánh mắt ấy: “Đoàn… Đoàn trưởng Lộc!”
Lộc Minh Sâm cất giọng băng giá: “Làm tốt việc của các cô đi. Vợ tôi, không đến lượt các cô nghị luận.”
Hai nữ y tá ngẩn người kinh ngạc, hiển nhiên không thể ngờ vị đoàn trưởng Lộc vốn nổi tiếng băng giá lại thốt ra lời lẽ như thế.
Nhưng rồi ngay sau đó, họ lại được chứng kiến tốc độ biến sắc nhanh chưa từng thấy của vị đoàn trưởng kia.
“Thủ trưởng!”
Bùi Trí Minh vội vàng chạy tới: “Chị dâu mất tích rồi!”