Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 208: Đuổi theo (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Vừa nghe dứt lời, hai nữ y tá nọ liền thấy gương mặt thường ngày vẫn lạnh nhạt của đoàn trưởng Lộc đột ngột biến sắc: “Cậu vừa nói gì?”

Bùi Trí Minh vội vã kể lể: “Vừa nãy em định gọi cho chị dâu, thay anh báo cáo tình hình, ai ngờ mẹ chị ấy đã gọi tới hỏi han trước, nào là chị dâu ở bên này ra sao, chơi có thoải mái không, bao giờ thì về.”

“Em không dám tiết lộ nhiều, sợ vỡ lở mọi chuyện, nhưng qua lời bà ấy, em đoán hôm kia chị dâu đã cùng dì Phúc lên đường đến thành phố Yến tìm anh rồi.”

Vẻ sốt ruột hiện rõ trên gương mặt Lộc Minh Sâm. Anh tức thì chống nạng, bước nhanh về phía phòng làm việc.

Chính ủy Vương đang ngồi trong phòng, vừa thấy anh bước vào toan nhấc điện thoại, ông đã nhanh tay giành lấy ống nghe: “Cậu không sợ bại lộ ư? Số của dì Phúc đấy!”

Lộc Minh Sâm đọc vội một dãy số, bấm gọi. Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia đã có người nhấc máy: “A lô.”

“Chào dì, tôi là lãnh đạo của Lộc Minh Sâm…”

“ Đúng vậy, cậu ấy thường xuyên nhận nhiệm vụ ở nhiều nơi, đúng là không có điện thoại cố định. Để tôi bảo đồng chí Tô chủ động liên lạc với dì sau.”

“ Đúng rồi, sáng sớm mùng bốn đã đón được người … Ồ, tôi nhầm rồi, là mùng năm chứ, sáng sớm mùng năm, khoảng bốn giờ đã khởi hành phải không?”

“ Đúng là vợ chồng son có khác… Dì cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ nhắc Minh Sâm đưa con bé về đúng hẹn.”

Nói dối trót lọt, Chính ủy Vương liền gác máy.

“Theo thông tin dì Phúc và mẹ đồng chí Tô cung cấp, sáng mùng bốn đồng chí Tô đã đưa đồng chí Lâm Phú về thành phố Yến. Đến sáng mùng năm, cô ấy nói muốn tìm cậu ở quân khu, và đã khởi hành từ rạng sáng bốn giờ.”

“Họ đều đinh ninh rằng hiện giờ đồng chí Tô đang có mặt ở quân khu.”

Chính ủy Vương nhìn Lộc Minh Sâm, giọng chùng xuống: “ Nhưng cậu lại chẳng đi đón con bé, mà hôm nay đã là mùng bảy rồi.”

“Ở ga tàu hỏa, không ít kẻ buôn người chuyên lừa bán phụ nữ và trẻ em. Một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp như đồng chí Tô… Một khi rơi vào tay chúng…”

Chính ủy Vương không nói thêm nữa, nhưng ai cũng có thể hình dung ra hậu quả bi thảm sẽ ra sao.

Lộc Minh Sâm toan quay người bước ra ngoài, nhưng không rõ có phải do lúc nãy tập luyện quá sức hay chăng, cả người anh lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ.

Gương mặt Chính ủy Vương vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị, ông cất tiếng: “Vương Kiệt, Dương Cương!”

“Có mặt!”

Hai chiến sĩ tức tốc bước ra từ sau cánh cửa.

“Đưa đoàn trưởng Lộc về phòng nghỉ ngơi!”

Lộc Minh Sâm trừng mắt nhìn Chính ủy Vương đầy vẻ không thể tin nổi. Vị chính ủy chỉ lạnh nhạt nói: “Cậu chắc cũng chẳng quan tâm lắm đâu, thôi thì về phòng nghỉ ngơi cho khỏe.”

Sau đó, ông quay sang dặn dò Bùi Trí Minh: “ Tôi sẽ liên hệ với đội công an ga tàu hỏa thành phố Yến. Còn cậu, hãy lập tức đi một chuyến đến tỉnh Đông Lâm.”

Nói đoạn, ông liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, rồi tiếp lời: “Xem xét kỹ lưỡng xem đồng chí Tô là do giận dỗi bỏ nhà đi, hay là trong lúc ra ngoài tìm người đã gặp phải chuyện gì bất trắc.”

Lộc Minh Sâm không sao kiềm chế được lòng mình, toan xông ra ngoài nhưng bị hai chiến sĩ kia giữ chặt.

Bùi Trí Minh thoáng chút do dự nhìn anh, rồi lập tức quay người đi thẳng.

Lộc Minh Sâm gầm lên: “Tránh ra!”

Chính ủy Vương nhìn anh chật vật giãy giụa, nói rành rọt: “Cậu làm cái gì thế hả? Chẳng phải chính cậu từng nói, đau dài chẳng bằng đau ngắn hay sao? Nếu cậu nghĩ người khác không cần phải quan tâm đến cậu, vậy thì cậu cũng đừng bận tâm đến ai nữa.”

“Nếu thuận lợi tìm được đồng chí Tô, tôi sẽ phê chuẩn cho hai người ly hôn, tìm cho con bé người tốt hơn, nếu không tìm thấy…”

Chính ủy Vương buông lời mỉa mai: “Nói với cậu làm gì chứ, dù sao cậu cũng chẳng thèm để ý.”

Hai mắt Lộc Minh Sâm đỏ bừng, cả giận quát to: “Bây giờ là lúc nói những lời này sao?”

Chính ủy Vương học dáng vẻ ban nãy của anh, mí mắt rũ xuống, thờ ơ nói: “Bây giờ là lúc nào? Tổn thương tình cảm của người khác còn phải chọn lúc à? Khi người ta vui vẻ chọn làm tổn thương, khi xảy ra chuyện thì lại tiếp tục giả vờ tình sâu nghĩa nặng sao?”

Nói xong ông ấy lại ra lệnh cho hai chiến sĩ kia: “Áp giải cậu ta về!” Sau đó xoay người rời đi.

Nghe thấy tiếng đánh nhau từ phía sau vọng đến, Chính ủy Vương mỉm cười khinh bỉ: “Thằng ranh con, không tin không trị nổi cậu!”

Lúc Bùi Trí Minh vừa khởi động xe jeep, một bóng người đột ngột xông tới, dọa anh ta một phen hoảng hồn.

Đợi sau khi dẫm phanh lại nhìn rõ người nọ, sự kinh hãi càng lớn hơn, người này vẫn là vị lão đại từ trước tới nay luôn điềm tĩnh, ung dung của mình sao?

Quần áo xộc xệch, cả người nhếch nhác, giống như vừa bò từ đâu tới, có điều ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, giống như muốn xé toạc anh ta thành tám mảnh vậy.

Cửa xe bị kéo ra đột ngột, Lộc Minh Sâm ném cây nạng đi, nhanh chóng trèo lên xe: “Đi!”

Xe jeep chạy nhanh như chớp, trong xe không khí nặng nề đến nghẹt thở. Lộc Minh Sâm ngồi thẳng tắp, không nói câu nào, Bùi Trí Minh nghi ngờ nếu như không phải còn cần anh ta lái xe, khả năng lão đại nhà anh ta đã trực tiếp đá anh ta xuống đường rồi.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 208: Đuổi theo (1)