Nhìn sắc mặt đối phương càng lúc càng đáng sợ, Bùi Trí Minh khẽ nuốt nước miếng, cẩn thận mở lời: “Thật ra, hôm qua chị dâu vừa mới gọi điện về nhà báo tin bình an rồi, nói là đang ở quân khu, chắc là không xảy ra chuyện gì đâu, lão đại đừng quá lo lắng.”
Nghe thấy thế Lộc Minh Sâm lập tức quay sang nhìn anh ta, Bùi Trí Minh vịn chặt vô lăng, vội vàng phân bua: “Do chính ủy Vương ra lệnh không cho em nói.”
Lộc Minh Sâm mở miệng: “Báo bình an khi nào, cụ thể nói những gì?” Vì cảm xúc căng thẳng, giọng anh trở nên trầm đục, nặng nề.
Bùi Trí Minh vội vàng đáp: “Ngoài ngày mùng năm ra, mùng bốn và mùng sáu đều gọi điện thoại, mấy bận đều gọi vào giữa trưa và chiều tối, nói ở quân khu đợi anh làm xong nhiệm vụ rồi về…”
Thân hình căng thẳng của Lộc Minh Sâm lúc này mới khẽ thả lỏng, tựa vào lưng ghế, thở phào nhẹ nhõm một tiếng.
Bùi Trí Minh đoán chừng: “Em nghĩ khả năng chị dâu ở ngay tỉnh Đông Lâm, có lẽ vì anh đột nhiên trốn đi, chị dâu không tiện nói thật với người nhà, nên mới nói đến tìm anh, dù sao chị ấy cũng là người giữ thể diện như vậy mà…”
Anh ta còn chưa nói dứt lời, đã cảm nhận được ánh mắt sắc như d.a.o muốn xé toạc anh ta phát ra từ ghế bên cạnh, khiến cả người anh ta cứng đờ: “Sao… Sao thế?”
Lộc Minh Sâm rũ mắt: “Lái nhanh lên!”
Dưới áp lực đáng sợ, xe jeep chạy nhanh như bay, may mà hiện giờ còn chưa có luật giới hạn tốc độ, chặng đường lẽ ra phải mất đến bảy, tám tiếng đồng hồ, họ chỉ mất vỏn vẹn năm tiếng đã tới nơi.
Xe trực tiếp dừng lại trước cửa khu tập thể Bình An, sau khi lên lầu, Bùi Trí Minh đợi Lộc Minh Sâm mở cửa.
Lộc Minh Sâm lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng khóa trái, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Anh không có chìa khóa nhà à?”
Bùi Trí Minh kinh ngạc, thấy ánh mắt Lộc Minh Sâm trĩu xuống, nặng nề như chì, anh ta vạn phần kinh hãi: “Lão đại, anh đừng sốt ruột, chắc chắn nhà mẹ chị ấy có chìa khóa dự phòng, để em đi lấy, em sẽ nói là có việc đi ngang qua, tiện thể lấy cho chị ấy chút đồ.”
Thấy Lộc Minh Sâm lại ngước mắt nhìn mình, lúc này Bùi Trí Minh hối hận khôn nguôi vì đã lỡ buột miệng nói lời muốn theo đuổi Tô Nhuyễn. Giờ tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Cậu ta dè dặt hỏi: “Hay là anh tự mình đi nhé? Nhưng e là sẽ bại lộ mất.”
Lộc Minh Sâm nhìn chằm chằm Bùi Trí Minh, dứt khoát đáp: “Cậu đi.”
Bùi Trí Minh:……
Dù không muốn, nhưng cũng đành phải đi.
Vân Chi
Khi chạy xuống lầu, lòng Bùi Trí Minh thầm mắng Chính ủy Vương mấy bận. Cái nhiệm vụ tác hợp tình cảm này sao không phải Hoàng Hải Uy gánh vác chứ? Anh ta cứ có cảm giác, chuyến này quay về, cái mạng nhỏ của mình coi như khó giữ rồi.
Cầm chìa khóa nhà từ tay Lý Nhược Lan trở về, hai người họ dễ dàng vào được căn phòng. Trong phòng trống hoác, Bùi Trí Minh sờ lên lớp bụi bám trên bàn, nhíu mày: “Chị dâu đã không có nhà mấy hôm nay rồi.”
Lộc Minh Sâm lập tức đi thẳng vào phòng ngủ chính, trên giường cũng chẳng có dấu vết gì chứng tỏ từng có người nằm. Cô ấy không hề lẩn trốn trong nhà, vậy thì có thể đi đâu được?
Bùi Trí Minh suy đoán: “Hay là chị ấy ra ở nhà khách?”
Lộc Minh Sâm hít một hơi thật sâu, cẩn trọng quan sát khắp căn phòng, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.
Giây phút này, anh vô cùng mong Tô Nhuyễn để lại một tờ giấy, ít nhất là để anh biết cô đã đi đâu, làm gì, để anh không phải lo lắng thấp thỏm như lúc này.
Nghĩ đến đó, anh sững người, khi anh rời đi, chẳng phải Tô Nhuyễn cũng từng lo lắng đến hãi hùng như vậy sao?
“Lão đại!” Bùi Trí Minh giật mình kêu lên: “Chị dâu nói chị ấy đã xuôi nam rồi!”
Lộc Minh Sâm lập tức quay đầu lại, thấy Bùi Trí Minh đang đứng trước bàn trang điểm, tay cầm một tờ giấy, chỉ vào ngăn kéo bên cạnh: “Tìm thấy ở đây này.”
Lộc Minh Sâm vội vàng giật lấy. Trên giấy viết: “Mẹ, đừng lo lắng cho con, con với anh Minh Sâm xuống phía nam du ngoạn một chuyến.”
Bùi Trí Minh nhíu mày nói: “Chắc là để đánh lừa mẹ cô ấy thôi, có lẽ sợ anh chưa quay về kịp trong thời gian ngắn, nên mới nói đi tới nơi xa xôi như vậy.”
Lộc Minh Sâm lại nhìn về phía tờ báo đặt trên bàn, đó là tờ báo ra vào giữa tháng Mười Hai năm ngoái.
Dòng chữ “Ngày 19 tháng Mười Hai, sàn giao dịch chứng khoán thành phố Thâm Quyến bắt đầu hoạt động.” được khoanh tròn cẩn thận.
Như chợt nghĩ tới điều gì, Lộc Minh Sâm vươn tay nhấc tấm ảnh cưới treo trên đầu giường lên, lấy ra chùm chìa khóa, mở ngăn kéo tủ sách.
Bên trong là hai cuốn sổ tiết kiệm, nhưng số tiền bên trong đã vơi đi khá nhiều.
“Cô ấy thật sự đã vào nam rồi.”
Bùi Trí Minh tròn mắt ngạc nhiên: “Không phải chứ? Đi xa như vậy ư? Chị dâu còn chưa từng đi xa nhà bao giờ, sao chị ấy dám một mình mà đi?”
Nhưng ngay sau đó, nghĩ tới cái gan trời của Tô Nhuyễn, Bùi Trí Minh lại cảm thấy chẳng có việc gì mà cô ấy không dám xông pha. Anh ta không khỏi lo lắng: “Em nghe nói bên đó có bọn lưu manh đầu đường xó chợ, chuyên quấy phá, lừa gạt các cô gái trẻ tuổi, chị dâu mà đi một mình thì…”
Tô Nhuyễn lại còn mang theo nhiều tiền như vậy, Lộc Minh Sâm vừa mới dịu đi lại lập tức căng thẳng trở lại. Anh khóa ngăn kéo lại thật chặt, dứt khoát nói: “Đi!”