Tô Nhuyễn vẫn chưa hay biết bản thân đã bị lộ vì sự lo lắng của Mẹ Vương. Cô để lại manh mối chỉ là để phòng hờ bất trắc, chứ dù có giận đến mấy cô cũng sẽ không làm ra chuyện khiến người khác phải lo lắng.
Bởi lẽ, cô hoàn toàn không hề trông mong Lộc Minh Sâm sẽ phát hiện ra. Cô chỉ muốn mua cổ phiếu xong xuôi rồi trở về nhà, sau đó sẽ tính tiếp.
Vừa hay lại đụng phải Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh, nên sáng sớm hôm sau Tô Nhuyễn không tới điểm giao dịch nữa.
Vân Chi
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Nhuyễn vẫn dự định trốn tránh hai cái mầm họa này. Chẳng cần thiết phải tự chuốc lấy phiền phức vào người.
Dù sao thì hai người bọn họ cũng đâu có nhiều tiền. Đời trước, sau khi kết hôn, số vốn ban đầu của Hoắc Hướng Dương chỉ vỏn vẹn ba ngàn tệ mà thôi.
Đời này Tô Thanh Thanh còn định chụp ảnh cưới, rồi tổ chức tiệc tùng linh đình, e rằng ba ngàn tệ cũng chẳng có nổi. Còn về của hồi môn của cô ta, Liêu Hồng Mai chắc chắn sẽ không chi ra nhiều hơn số tiền sính lễ.
Hơn nữa, hai người họ còn phải lo toan việc buôn bán làm ăn, số tiền nhiều nhất có thể rút ra để mua cổ phiếu cũng chỉ vỏn vẹn một hai ngàn tệ.
Vì lẽ đó, sáng hôm sau, Tô Nhuyễn không xuất hiện ở sàn giao dịch. Cô chỉ lặng lẽ ở khách sạn nghỉ ngơi và nghiên cứu tình hình.
Nào ngờ, hai người kia mua sắm cả buổi sáng vẫn chưa xong xuôi, buổi chiều lại tiếp tục đổ xô vào đó.
Tô Nhuyễn nghe đài phát thanh mới biết, hóa ra hôm nay giá cổ phiếu tăng vọt, mấy mã cổ phiếu đều nhích lên, khiến người bán ra chẳng có là bao.
Cũng may buổi chiều cuối cùng cô cũng nghe thấy hai người kia nói họ phải đi rồi. Tô Nhuyễn khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu họ không rời đi, cô sẽ không thể né tránh mãi được, cô còn phải tranh thủ thời gian để về nhà nữa chứ.
Chín giờ mười lăm sáng mùng tám, Tô Nhuyễn có mặt tại đại sảnh phòng giao dịch. Chẳng đợi bao lâu, cô đã trông thấy giá cả được ghi trên tấm bảng đen lớn bên cạnh. Hôm nay, giá cổ phiếu lao dốc.
Sau khi phiên giao dịch bắt đầu, giá cả vẫn liên tục giảm xuống. Đến mười rưỡi, giá đã tụt quá mức giá mua vào hôm qua. Không ít người nghe tin dữ vội vàng chạy tới bán tháo cổ phiếu.
Việc này thật ra lại khiến Tô Nhuyễn mua bán thuận lợi hơn nhiều. Mới một tiếng đồng hồ, cô đã mua được hơn sáu ngàn cổ phiếu. Sau khi sàn giao dịch đóng cửa, cô chuẩn bị quay về khách sạn nghỉ ngơi, thì bỗng nghe thấy một tiếng khóc than thê lương từ bên ngoài vọng vào: "Tiền của tôi! Ôi trời ơi, tiền của tôi, cái thằng trời đánh nào…!"
Những người trong sàn giao dịch đã chứng kiến cảnh này quá nhiều lần, ai nấy đều lắc đầu thở dài: "Chắc là dân từ nơi khác đến đây rồi."
"Cũng không biết giữ ý nhỏ giọng một chút, vừa rồi anh ta la to nhất, sợ người khác không biết anh ta lắm tiền chắc."
Cùng lúc đó, tất cả đều cảnh giác che chặt túi của mình.
Nghe đồn đám trộm cắp ở thành phố Thâm Quyến này đều là những kẻ chuyên nghiệp, trong thời đại chưa có máy quay giám sát như thế này, cơ hội bắt được chúng gần như là không tưởng.
Hình như Tô Nhuyễn cũng đã nhận ra có ánh mắt đang dò xét mình kỹ càng. Sau khi ra khỏi sàn giao dịch, cô vội vàng tìm một khu chợ sầm uất chen vào, mua một bộ quần áo và một chiếc túi xách khác để thay đổi diện mạo, đánh lạc hướng.
Hai giờ chiều, cuối cùng Tô Nhuyễn đã thuận lợi đổi hết số tiền mình mang theo thành cổ phiếu. Cô khẽ trút được gánh nặng, chuẩn bị đi thẳng tới ga tàu mua vé về nhà. Chắc hẳn cô có thể về đến nơi trước ngày mùng mười.
Nào ngờ, vừa quay đầu định bước ra ngoài, cô lại đụng phải Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đang đi tới từ hướng đối diện. Bởi vì trong đại sảnh có quá nhiều người, hơn nữa hai người họ lại đứng ngay trước cửa như đang cãi cọ, muốn tránh mặt cũng không được.
Tô Nhuyễn kéo thấp chiếc mũ xuống, nán lại một lúc lắng nghe cuộc cãi vã bên ngoài cửa. Hóa ra, hôm qua Tô Thanh Thanh đã tự ý quyết định, ngoài lộ phí ra thì đã dùng hết tiền để mua cổ phiếu rồi. Vốn nghĩ rằng hôm nay sau khi cổ phiếu tăng giá sẽ bán đi một ít, nào ngờ kết quả lại cứ thế tuột dốc không phanh.
Vì thế, Hoắc Hướng Dương vội vàng muốn bán tháo, còn Tô Thanh Thanh lại không đồng ý, khăng khăng muốn chờ thêm hai ngày.
Nhưng từ trước đến nay Hoắc Hướng Dương chưa từng dính dáng đến cổ phiếu, điều quan trọng hơn là họ đã đổ hết tiền vốn nhập hàng lần này vào đó. Mỗi ngày lỗ mấy chục tệ, nếu còn tiếp tục ai mà chịu nổi chứ?
Tô Nhuyễn nhìn những ánh mắt dò xét lướt qua họ trong đám đông, trong lòng thầm mắng: Đồ ngốc.
Thấy hai người len vào trong, Tô Nhuyễn vội vàng bước ra ngoài. Sau đó cô khẽ thở phào, cuối cùng cũng thoát được hai kẻ ngu xuẩn kia rồi.
Nhưng cô còn chưa đi nổi hai bước, lưng đã bị người khác đụng phải. Cô quay đầu theo phản xạ, lập tức đối mặt với Tô Thanh Thanh, người đang tay ôm chặt chiếc túi, vội vã chạy ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Nhuyễn:…
Tô Thanh Thanh ngẩn người ra, thốt lên: “Tô Nhuyễn?”
Hoắc Hướng Dương vừa đuổi kịp theo sau cũng sửng sốt: “Tô Nhuyễn, sao cô cũng lại có mặt ở chỗ này?”
Anh ta nhìn quanh quất: “Lộc Minh Sâm đâu?”
Nhận thấy những ánh mắt mịt mờ đang đuổi tới đây, Tô Nhuyễn bực bội nói: “Chuyện đó có gì can dự tới anh? Lộc Minh Sâm đang chờ tôi ngay phía trước.”
Nói rồi cô quay người toan bước đi, nhưng Tô Thanh Thanh đã vội vã túm chặt lấy tay cô: “Cô cũng tới mua cổ phiếu!”
Chẳng biết cô ta đang toan tính điều gì mà trông cứ như câu trả lời của Tô Nhuyễn quan trọng tới mức có thể định đoạt vận mệnh của cô ta vậy: “Vì sao cô lại đến đây mua cổ phiếu? Cô lén lút chạy tới đúng không? Anh Lộc Minh Sâm chắc hẳn không hay biết gì…”