Chẳng thuyết phục được Hoắc Hướng Dương mà bản thân lại không muốn bán cổ phiếu, Tô Thanh Thanh dứt khoát giật phắt túi tiền khỏi tay anh ta rồi lao thẳng ra cửa.
Nào ngờ vừa ra tới cổng, cô ta đã gặp phải một người mà cô ta chưa từng mảy may nghĩ tới sẽ gặp mặt ở chốn này, hơn nữa, rõ ràng là người ta cũng vừa mới bước ra từ cửa sàn giao dịch chứng khoán.
Một suy nghĩ choáng váng ập đến không cách nào ngăn lại: Tô Nhuyễn cũng đã trọng sinh!
Khi ý nghĩ ấy hiện lên trong đầu, bao nhiêu khúc mắc trước giờ Tô Thanh Thanh vẫn cứ suy đi suy lại mà không sao thấu hiểu, giờ đây bỗng chốc sáng tỏ.
Chẳng trách Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng lại thảm hại đến mức ấy, dì Lý Nhược Lan kiếp trước vốn chẳng hề ngó ngàng đến Tô Nhuyễn, nay lại đột ngột xuất hiện quan tâm hết mực.
Cô ta vẫn luôn tưởng rằng vì mình và Tô Nhuyễn tráo đổi hôn nhân đã dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, bây giờ nghĩ lại, mọi việc bản thân làm cũng chẳng hề thuận lợi, mà đằng sau mọi rắc rối cô ta vướng phải, dường như đều có bóng dáng của Tô Nhuyễn.
Nếu đúng Tô Nhuyễn cũng là kẻ trọng sinh, vậy thì mọi chuyện đều có thể lý giải.
Tô Nhuyễn biết sau này cổ phiếu có thể kiếm được nhiều tiền, nên mới có mặt ở đây.
Nghĩ đến khả năng này, nỗi hoảng loạn tức thì dâng trào từ đáy lòng Tô Thanh Thanh, nếu Tô Nhuyễn cũng trọng sinh, vậy cô ta nên làm gì bây giờ?
Chắc chắn Tô Nhuyễn sẽ chẳng đời nào để cô ta được yên thân!
Không được, cô ta phải xác nhận thật rõ ràng, không sai một ly. Tô Thanh Thanh túm chặt lấy Tô Nhuyễn: “Vì sao cô cũng đến đây mua cổ phiếu?”
Tô Nhuyễn nhìn dáng vẻ có phần đờ đẫn của Tô Thanh Thanh, cô liền đoán ra phần nào những gì cô ta đang toan tính, đây cũng chính là lý do vì sao bấy lâu nay cô vẫn luôn tìm cách lẩn tránh đối phương.
Người dân thành phố Thân lúc bấy giờ còn chưa mấy ai tường tận về cổ phiếu, một người từ tận phương Bắc xa xôi như cô mà lại lặn lội tới đây, cố tình mua cổ phiếu, rõ ràng là quá đỗi gây chú ý.
Có điều cô chẳng định giãi bày thẳng thắn với Tô Thanh Thanh chút nào. Tô Thanh Thanh coi việc trọng sinh là chiếc “bàn tay vàng” để thay đổi vận mệnh, nếu cô ta biết mình cũng sở hữu một chiếc “bàn tay vàng” tương tự, thì e rằng không biết loại tiểu nhân vừa ích kỷ vừa ngu xuẩn như cô ta sẽ giở trò gì nữa đâu.
Khi bản thân còn chưa thực sự mạnh mẽ, Tô Nhuyễn chẳng muốn rước thêm bất cứ phiền phức không đâu vào người.
Cô không kiên nhẫn rụt tay khỏi cái nắm chặt của Tô Thanh Thanh: “Ai bảo cô rằng tôi tới đây để mua cổ phiếu?”
Tô Thanh Thanh lại vội vàng níu chặt Tô Nhuyễn lần nữa, nét mặt vẫn tràn ngập sự không tin tưởng: “Cô không tới mua cổ phiếu ư?”
Tô Nhuyễn trợn tròn mắt, lộ vẻ khinh thường rõ rệt: “Cô đúng là lo chuyện bao đồng quá nhỉ, hôm nay cổ phiếu rớt giá thảm hại như thế, ai mà thèm mua chứ? Cô nhìn xem, không phải ai cũng đổ xô đi bán cả sao?”
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì của cô, trong lòng Tô Thanh Thanh nhẹ nhõm hẳn đi một phần, liền thuận đà mà hỏi tiếp: “Vậy sao cô lại tới đây? Tới bán cổ phiếu à?”
Tô Nhuyễn không đáp lời, trái lại còn dùng ánh mắt đầy vẻ ngờ vực nhìn thẳng vào cô ta: “Vậy sao cô lại đến đây mua cổ phiếu?”
“ Tôi tới đây là để bán giúp cổ phiếu cho người chiến hữu của anh Minh Sâm.”
Cô nhíu mày lại, chăm chú nhìn Tô Thanh Thanh: “Sao cô lại biết tới mấy món cổ phiếu này vậy?”
Hóa ra là giúp chiến hữu của Lộc Minh Sâm, nếu vậy cũng dễ hiểu được. Khi Tô Thanh Thanh còn đang cân nhắc, bỗng nghe thấy câu hỏi vế sau của Tô Nhuyễn, trong lòng giật mình hoảng hốt, vội vàng lôi ra lý do trước đó đã dùng để thuyết phục Hoắc Hướng Dương: “ Tôi nhìn thấy trên báo, nghe nói thứ này có thể kiếm tiền, tiện thể chúng tôi đến Thành phố Thân hưởng tuần trăng mật……”
Nói tới đây, cô ta níu chặt lấy cánh tay Hoắc Hướng Dương, tỏ vẻ hạnh phúc đến mãn nguyện: “Anh Hướng Dương thương tôi vất vả mấy bữa nay, nên cố ý đưa tôi tới Thành phố Thân chơi một vòng.”
Hoắc Hướng Dương vô cùng tự nhiên khoác tay lên vai cô ta. Trong lòng Tô Thanh Thanh lại càng tin thêm một phần vào những điều Tô Nhuyễn vừa nói.
Đúng vậy, nếu Tô Nhuyễn quả thực sống lại, sao có thể từ bỏ một người đàn ông tốt như Hoắc Hướng Dương, lại lựa chọn gả cho kẻ điên như Lộc Minh Sâm chứ? Cô ta còn nghe được, chỉ vì Lộc Thải Hà mắng anh ta vài câu, kẻ điên đó đã tống cô ruột mình vào đồn công an nhốt lại.
Trái tim căng thẳng của Tô Thanh Thanh giãn ra, lại có bụng dạ muốn xem trò cười của Tô Nhuyễn. Cô ta nhìn quanh trái phải một lát: “Lộc Minh Sâm đâu rồi? Sao anh ta lại yên tâm để cô một thân một mình tới đây? Không đi cùng cô à?”
“Tuần trăng mật thế mà lại để cô đi một mình, có phải quá lạ lùng hay chăng?” Nói xong cô ta lại càng thêm thân mật dựa sát vào Hoắc Hướng Dương.
Hoắc Hướng Dương cũng làm ra vẻ mặt yêu chiều, còn cẩn thận quan sát biểu cảm của Tô Nhuyễn, chắc là muốn dò xét xem cô có hối hận hay không.
Tô Nhuyễn liếc mắt coi thường, đáp: “Chuyện đó thì liên quan gì đến cô chứ? Tôi khuyên cô tốt hơn hết là nên lo cho bản thân mình trước thì hơn đi.”
Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, hất cằm về phía sàn giao dịch, nói: “Còn một tiếng nữa là tới giờ nghỉ rồi đấy, hai người liệu có định bán không đấy?”
“ Tôi nghe người ta nói, nghe đồn từ giờ trở đi, giá sẽ cứ thế mà rớt thảm đấy.”
Nghe thấy câu này, Hoắc Hướng Dương lập tức lo sốt vó, cũng chẳng còn tâm trí mà làm bộ làm tịch nữa, vội vã giằng lấy chiếc túi xách trong tay Tô Thanh Thanh: “Thanh Thanh, đừng làm loạn nữa, mau đưa cho anh!”
Tô Thanh Thanh níu chặt túi xách không chịu buông ra: “Anh, anh cứ nghe em lần này đi, sẽ không thua lỗ đâu mà! Tô Nhuyễn căn bản là chẳng biết gì hết.”
Nhân lúc hai người bọn họ tranh cãi, Tô Nhuyễn nhanh chóng chuồn mất.
Khi đi, Tô Nhuyễn còn cẩn thận không bắt xe taxi ở gần sàn giao dịch chứng khoán, bởi thời buổi này vốn không có camera giám sát, tài xế taxi cũng là đối tượng cần đặc biệt cảnh giác.
Đi dọc theo con đường lớn khoảng bảy tám phút, Tô Nhuyễn cảm thấy đủ an toàn rồi mới vẫy một chiếc xe. Nào dè lại nghe tiếng kêu thất thanh hoảng hốt của Tô Thanh Thanh: “Chị!”