Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 212: Trộm cướp (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tô Nhuyễn cạn nghĩ, quay đầu lại, liền trông thấy Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương vừa ôm chặt túi vừa vội vàng chạy về phía bên này. Trên tay Hoắc Hướng Dương còn dính máu.

Bọn họ nhìn thấy Tô Nhuyễn như vớ được vàng, Tô Thanh Thanh kêu lên: “Chị ơi, đám trộm cướp kia đang theo dõi bọn em!”

Trong lòng Tô Nhuyễn thầm rủa: “Gặp phải trộm cướp thì đi báo công an chứ, tìm tôi thì có ích gì?”

Tô Thanh Thanh nói: “Bọn họ vẫn chưa trộm đồ, chắc mẩm công an sẽ bỏ mặc, mà đợi đến khi bị trộm thì lại chẳng bắt được nữa.”

“Không phải chị nói Lộc Minh Sâm ở loanh quanh đây sao? Chắc chắn bọn trộm cướp kia sẽ phải e dè anh ấy.”

Hoắc Hướng Dương cũng nói: “Không phải cô cũng vừa bán xong cổ phiếu à? Chúng ta cứ đi cùng nhau cho có bạn cũng an toàn hơn. Tôi thấy đám trộm kia chỉ nhìn chằm chằm vào những người từ nơi xa lạ tới thôi.”

Nhìn dáng vẻ cứ một mực muốn đi cùng cô như thế, tài xế taxi hơi mất kiên nhẫn: “Cô em ơi, rốt cuộc là có chịu lên xe không đây?”

Tô Nhuyễn biết tạm thời không thể nào dứt bỏ được hai kẻ cứ bám dai như đỉa đó, đành trực tiếp mở cửa rồi leo lên ghế phụ. Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương thấy thế cũng vội vàng chui vào ghế sau.

“Đến ga tàu hỏa.”

Đến ga tàu, cô sẽ lập tức đi mua vé về nhà, có bản lĩnh thì bọn họ cứ việc tiếp tục đi theo.

Chiếc taxi khởi động, qua lời nói chuyện lầm bầm của hai người ngồi phía sau, Tô Nhuyễn mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc.

Hóa ra Tô Thanh Thanh đã không lay chuyển được Hoắc Hướng Dương, bị anh ta kéo đi xếp hàng bán cổ phiếu. Bọn họ vừa xếp hàng chưa lâu thì đã cảm nhận được xung quanh chật chội một cách khác thường. Dù sao Hoắc Hướng Dương cũng từng xa nhà làm thuê, trong chiếc cặp vải lại chứa toàn bộ gia sản của mình, lòng cảnh giác lập tức được đề cao tới cực độ.

Khi anh ta chuyển chiếc túi sang tay khác, trùng hợp bắt gặp một kẻ trộm đang rạch túi, bị lưỡi d.a.o sắc lẻm của đối phương cắt qua mu bàn tay.

Sau đó, dĩ nhiên hai người này không còn tâm trí nào để bán cổ phiếu nữa, bán chậm một ngày chỉ lỗ mấy chục tệ, nếu như bị trộm mất thì xem như mất hết.

Tô Thanh Thanh vừa sốt ruột băng bó vết thương cho Hoắc Hướng Dương, vừa oán giận: “Cái thành phố lớn này cái kiểu gì vậy chứ, trị an tệ hại quá! Nơi như trung tâm giao dịch chứng khoán, vậy mà dám công nhiên ăn cắp, đồn công an không quản sao?”

Tô Nhuyễn nhìn cô ta nổi giận, chợt nhận ra khả năng là cô ta căn bản không hề hiểu biết về xã hội hiện tại.

Ngẫm nghĩ một lát, Tô Nhuyễn cũng hiểu được phần nào. Đời trước sau khi gả chồng, Tô Thanh Thanh vẫn luôn theo chồng tùy quân, hoàn cảnh ở khu quân đội đơn giản, trị an càng khỏi phải nói. Đến khi Lộc Minh Quân xuất ngũ, mức sống của mọi người đã tăng cao hơn rất nhiều, hơn nữa an ninh cũng được củng cố ở khắp nơi, vấn đề trộm cướp, lừa đảo cũng ít thấy hơn.

Cho nên Tô Thanh Thanh hoàn toàn không hiểu, rằng những năm đầu thập niên 90 là thời kỳ mà tội phạm trộm cướp, lừa bán phụ nữ và trẻ em… hoạt động mạnh mẽ nhất.

Lúc này Tô Nhuyễn cũng không biết phải nói gì, tất cả trí thông minh của Tô Thanh Thanh đều đã dồn hết vào việc tìm lối tắt và ganh đua, ghen tị với người khác rồi.

Thấy đó, vừa mới yên ổn được một chốc, cô ta lại lập tức nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn mà hỏi: “Chị, không phải chị nói Lộc Minh Sâm ở ngay gần đây sao? Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu thế?”

Giọng cô ta không hề có ý tốt: “Không phải chị đang lừa dối chúng tôi đấy chứ?”

“Mà nói ra thì chân anh ta vẫn đang bị liệt, sao hai người lại đi xuống phía Nam? Đi tìm chiến hữu à?”

Hiếm khi bắt được cơ hội Tô Nhuyễn ở một mình, Tô Thanh Thanh càng hỏi càng hăng hái: “Sao anh ta lại đi cùng chiến hữu mà không đi cùng chị chứ? Có phải chiến hữu kia là con gái không? Tôi nghe nói Lộc Minh Sâm vô cùng được hoan nghênh trong quân đội, còn có quan hệ không rõ ràng với cô văn công xinh đẹp của đoàn. Chiến hữu ở thành phố Thâm có phải là cô ta hay không?”

Tô Nhuyễn bị cô ta làm phiền đến phát bờm, bực bội gắt lên: “Chuyện của tôi không tới lượt cô bận tâm! Tô Thanh Thanh, nếu cô còn tiếp tục lải nhải thì cút xuống xe đi!”

Tô Thanh Thanh liền làm ra vẻ đáng thương vì bị răn dạy, ấm ức chui vào lòng Hoắc Hướng Dương.

Hoắc Hướng Dương lập tức đau lòng thở dài: “Tô Nhuyễn, việc gì phải cáu gắt như vậy, hai người là chị em với nhau mà, Thanh Thanh cũng chỉ quan tâm cô thôi.”

Tô Nhuyễn trợn mắt khinh bỉ: “ Tôi không cần cô ta quan tâm. Hai người hoặc là im lặng ngồi yên trên xe, hoặc là cùng nhau xuống xe. Tôi sẽ bảo tài xế đưa hai người đến đồn công an.”

Ý nghĩ này vừa vụt qua, Tô Nhuyễn không muốn chịu đựng thêm một phút nào nữa: “Bác tài, dừng xe.”

Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh đều sửng sốt: “Làm gì thế?”

Tô Nhuyễn đã nghĩ kỹ, nếu hai người kia không chịu xuống xe, cô sẽ tự mình nhảy xuống. Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải tống khứ được hai kẻ khờ dại này.

Nhưng người tài xế chỉ tủm tỉm cười, cất lời: “Người đẹp xuống xe làm gì, còn chưa đến nơi đâu.”

Tô Nhuyễn khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính. Lúc này cô mới nhận ra đây chẳng phải đường vào nội thành, hai bên là những khu lều trại lụp xụp, san sát.

Một ý nghĩ chợt vụt qua, Tô Nhuyễn lập tức nhận ra, có lẽ bản thân cũng bị đám người này để mắt.

“Ga tàu hỏa lại ở hướng này ư?” Tô Nhuyễn cố nặn ra vẻ mặt nghi hoặc, trong lòng lặng lẽ tìm cách đối phó. Nào ngờ, Hoắc Hướng Dương, gã ngốc nghếch ấy lại bất ngờ trở nên sáng suốt, chợt thốt lên: “Đây không phải lối vào nội thành!”

Hắn ta lập tức gầm lên với người lái xe: “Ông là quân cướp! Dừng xe! Ngay lập tức dừng xe!”

Người lái xe chẳng những không dừng lại, mà còn rồ ga chạy nhanh hơn: “Chưa tới chốn đâu, không thể dừng được.”

Thấy Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh căng thẳng bám riết lấy tay nắm cửa, hắn ta khúc khích cười nhắc nhở: “Tốc độ này mà mở cửa nhảy xuống thì chỉ có mất mạng thôi. Mà thế thì chúng tao cũng đỡ việc hơn nhiều.”

“Tao khuyên tụi mày biết điều một chút, sẽ bớt phải chịu khổ.” Hắn ta vừa dứt lời, mấy chiếc xe gắn máy đột nhiên lao tới, áp sát hai bên sườn chiếc taxi. Tô Nhuyễn nhận ra hai khuôn mặt quen thuộc vừa thoáng thấy trong sàn giao dịch chứng khoán.

Tô Thanh Thanh kinh hãi, lắp bắp kêu lên: “ Tôi, tôi khuyên các người tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ. Chồng chị gái tôi là đoàn trưởng quân khu thủ đô đó, các người dám ra tay cướp bóc chúng tôi, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”

Người lái xe kia nghe xong, cười tủm tỉm đáp lại ả: “Tao biết chứ, nhưng không phải hắn ta là gã què sao? Lại còn đang bận dây dưa với cô hoa khôi đoàn văn công, làm gì có rảnh mà lo cho tụi mày.”

Tô Nhuyễn:…

“Trên người hai đứa mày có hơn bốn ngàn cổ phiếu. Còn trên người chị mày e là còn nhiều hơn thế…”

Tất cả những tin tức ấy đều do Tô Thanh Thanh vô ý để lộ ra.

Gã tài xế tiếp tục cười khẩy, nói: “Tụi mày đừng lo, thành phố Thân này rộng lắm, lượng người qua lại nhà ga mỗi ngày vô cùng lớn. Cho dù là con gái của thị trưởng lạc ở đây cũng khó mà tìm thấy, huống chi là tụi mày… Ái! Mày đang làm cái quái gì thế?”

Tô Nhuyễn vặn chặt nắp thỏi son, ném về phía Tô Thanh Thanh đang ngồi ghế sau: “Viết lên đi, SOS, tín hiệu cầu cứu. Biết viết chứ hả?”

Thời này, cửa kính xe đều là loại kính trắng trong suốt, chưa có lớp màng che chắn. Bên trong có gì, bên ngoài nhìn thấy rõ mồn một.

Tô Thanh Thanh liên tục gật đầu, vội vàng viết lên cửa kính hai bên và kính chắn gió phía sau dòng chữ cầu cứu khẩn cấp.

Trong lúc hai người kia còn đang luống cuống, Tô Nhuyễn đã thắt chặt dây an toàn, tay nhanh lẹ mở chốt cửa xe, một chân dứt khoát đá văng cửa. Chiếc xe gắn máy đang chạy sát bên ngoài không kịp phản ứng, bị cửa xe hất văng, cả người và xe lăn nhào xuống vệ đường.

Lúc này, Tô Nhuyễn mới quay sang nhìn gã tài xế, thản nhiên cất lời: “Để tôi giúp các anh ‘nâng tầm’ phong cách cướp bóc cho thêm phần khoa trương. Nhưng e rằng chiếc xe của anh sẽ chẳng còn nguyên vẹn đâu.”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 212: Trộm cướp (2)