Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 213: Không Biết Lái Xe (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Chiếc xe gắn máy đang chạy nhanh bị cửa xe hất văng xuống ven đường. Tên lái xe còn chẳng mặc đồ bảo hộ chuyên nghiệp, chắc chắn đã bị thương nặng.

Bởi vậy, mấy tên đồng bọn đi theo trên những chiếc xe gắn máy khác đều vội vàng dừng lại để cứu người. Thế là đã giải quyết xong mối vướng víu trước mắt.

Gã tài xế taxi vốn dĩ luôn nhe răng cười, lúc này nhìn Tô Nhuyễn, ánh mắt đã tràn đầy vẻ hung ác: “Gái lạ từ nơi khác đến nhỉ? Mày tưởng ở thành phố Thân này sẽ có ai đó báo công an giúp mày sao?”

“Đừng có mơ hão! Người ở đây đừng nói đến chuyện báo công an, cho dù có báo cũng chẳng ích gì.”

Tài xế lại bắt đầu mỉa mai: “Cứ tưởng ba người thức thời sẽ chịu im mà đi, chứ nếu đã vậy …”

Hắn dùng ánh mắt đáng khinh quét một vòng trên người Tô Nhuyễn: “Thôi thì cứ ở lại đây mà đẻ con cho bọn tao đi … Ách, ách… Mày!”

Tô Nhuyễn khẽ đẩy lưỡi d.a.o đang kề cổ tài xế một cái, chỉ trong nháy mắt, một đường m.á.u đã xoẹt qua cổ đối phương. Cô cười khẩy hỏi: “Ông nói làm gì tôi cơ? Nói tiếp đi?”

Một mình xa nhà, lại mang theo khoản tiền lớn như vậy, Tô Nhuyễn sao có thể không chuẩn bị thứ phòng thân. Hơn nữa, cô chính là người từng trải qua chuyện bắt cóc, kịch bản bắt cóc cô biết còn thâm hiểm, tinh vi hơn những gì bọn chúng đang làm nhiều.

Hiển nhiên tài xế đã cảm nhận được cơn đau và m.á.u tươi đang chảy xuống, hắn có chút choáng váng, vội vàng nói: “Chị hai à, bà cô à, nữ tướng ơi, lão cẩu này có mắt không thấy Thái Sơn, ngài là người của phe nào, nhóm nào…”

Mặt Tô Nhuyễn không chút biểu cảm nói: “Người của xã hội chủ nghĩa!”

Nói xong, lưỡi d.a.o lại kề sát thêm: “Bớt nói nhảm, đừng rẽ lung tung! Cứ đi thẳng về phía trước!”

Đợi tài xế thay đổi tuyến đường xong, Tô Nhuyễn nhanh chóng mở hộp đựng đồ gần ghế điều khiển, quả nhiên trong đó có một con d.a.o găm. Cô quay đầu đưa d.a.o cho Hoắc Hướng Dương: “Biết làm thế nào rồi chứ?”

Lúc này Hoắc Hướng Dương bị dọa choáng váng mới lấy lại tinh thần, anh ta không chút do dự nhận lấy con dao, dí sát vào eo tài xế.

“Nếu ông ta dám không nghe lời, cứ đ.â.m là được.”

Tô Nhuyễn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Dù sao cũng là phòng vệ chính đáng. Cơ hội đường đường chính chính đ.â.m người như thế này đâu phải lúc nào cũng có, cậu phải biết mà trân trọng chứ!”

Hoắc Hướng Dương:……

Anh ta không hề muốn trân trọng chút nào…

Tài xế bị giọng điệu như thể chuyện hiển nhiên này của cô dọa sợ: “Chị hai ơi… Cô ơi… Đừng đâm, đừng đâm, em nghe lời, chắc chắn sẽ nghe lời.”

Tô Nhuyễn không tỏ ý kiến, quay đầu nói với Tô Thanh Thanh: “Lấy dây thừng bên dưới ghế dựa ra đây.”

Đầu óc Tô Thanh Thanh lúc này vẫn còn hoảng loạn, nhưng vẫn vô thức làm theo lời cô. Cô ta cúi đầu nhanh nhẹn tìm kiếm, tìm thấy dây thừng lại kinh ngạc nói: “ Đúng là có dây thừng thật!”

Tô Nhuyễn không để ý đến cô ta, nhận lấy dây thừng, sau đó dùng d.a.o uy h.i.ế.p tài xế: “Dừng xe lại ven đường.”

Tài xế nghe lời dừng xe.

Tô Nhuyễn nói: “Đưa tay ra sau lưng.”

Tài xế giả vờ thuận theo, nhưng mà trong khoảnh khắc đưa tay ra sau, đột nhiên hắn lại nhào đến Tô Nhuyễn.

Hoắc Hướng Dương sợ tới mức đánh rơi con d.a.o găm, tài xế bĩu môi ra chiều đã đoán trước được. Nhưng mà nụ cười dữ tợn trên mặt hắn còn chưa kịp nở, đã biến thành vẻ mặt thống khổ.

Hình như Tô Nhuyễn đã dự liệu trước được điểm này. Ngay khi đối phương vừa nhúc nhích, lưỡi d.a.o trong tay cô đã đổi hướng. Khi tài xế xông đến, Tô Nhuyễn siết chặt cán dao, vững vàng không lùi một bước.

Mũi d.a.o theo đà hắn lao tới mà ghim thẳng vào ngực, chỉ trong nháy mắt, m.á.u tươi đã phun xối xả.

Tài xế đau đớn kêu lên một tiếng, sắc mặt thống khổ. Tô Nhuyễn không chút biểu cảm, cô lại ấn sâu lưỡi d.a.o thêm chút nữa, cười khẩy nói: “Có phải ông cho rằng tôi không dám g.i.ế.c ông hay không?”

“Thật ra ông nghĩ nhiều rồi. Đất trời này rộng lớn lắm, con gái thị trưởng đi lạc ở chỗ này cũng không tìm thấy. Khách khứa ra vào ga tàu hỏa mỗi ngày đông nghịt, ba người chúng tôi lại là người nơi khác, không cần phải lo xử lý cái th.i th.ể của ông làm gì. Ba chúng tôi chỉ cần trà trộn vào ga tàu hỏa, đảm bảo không ai có thể lần ra dấu vết.”

Lời này giống hệt lời ban nãy hắn nói, ngay cả ngữ điệu cũng như nhau.

Ngẫm nghĩ đôi chút, cô lại bổ sung thêm: “Mà người ở cái chốn này cũng đâu có hơi đâu mà lo chuyện bao đồng.”

Vân Chi

Tài xế:……

"Không phải thù oán tầm thường đâu!" Gã tài xế ma lanh chảy đầy mồ hôi lạnh: "Nữ hiệp… Chị gái, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, tôi thề sẽ không dám nữa, xin tuyệt đối tuân lời! Tôi sẽ đưa ba anh chị về nội thành."

Tô Thanh Thanh mừng rỡ ra mặt: "Thật sao?"

Tô Nhuyễn liếc cô ta một cái, ánh mắt như nhìn đứa trẻ thơ ngây: "Thôi khỏi!"

Sau đó, cô quay sang Hoắc Hướng Dương đang trói người: "Trói chặt vào!"

Sau khi đã trói gô lại cẩn thận, Tô Nhuyễn đẩy gã tài xế xuống ghế sau, trói chặt cả chân cẳng. Cuối cùng, Hoắc Hướng Dương còn gia cố thêm một lần nữa, đảm bảo đối phương không tài nào thoát ra được.

Ngoài xe, Hoắc Hướng Dương quan sát khu lán trại xiêu vẹo bốn phía, trong lòng có chút hoảng hốt: "Đây là chỗ nào? Xe chạy lâu như vậy, không biết ông ta đã chở chúng ta đến nơi quỷ quái nào rồi, chúng ta về nội thành thế nào đây?"

Tô Thanh Thanh vội hỏi: "Không thể để ông ta chở chúng ta về nội thành được sao?"

Hoắc Hướng Dương lắc đầu: "Trong miệng người này không một câu nào là nói thật. Chúng ta lại lạ nước lạ cái, nếu để ông ta giữ tay lái, ông ta chở chúng ta thẳng vào hang ổ của bọn chúng thì tất cả chúng ta đều toi mạng."

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 213: Không Biết Lái Xe (1)