Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 214: Không biết lái xe (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Lần đầu tiên nhận được ánh mắt tán thưởng của Tô Nhuyễn, Hoắc Hướng Dương có chút đắc ý.

Tô Thanh Thanh thấy thế thì cực kỳ khó chịu: "Vậy chúng ta tìm bốt điện thoại công cộng, nhờ công an tới đón chúng ta có được không?"

Thấy Hoắc Hướng Dương gật đầu tán đồng, Tô Nhuyễn nói: "Tốt nhất đừng làm như vậy. Cô không nghe vừa rồi ông ta nói sao, nơi này là địa bàn của bọn chúng."

"Trên xe chúng ta làm ra động tĩnh lớn như vậy mà cũng chẳng ai để ý, e là bọn chúng và phía công an có móc nối gì với nhau."

Cô nhìn về phía gã tài xế đang bị trói: "Hơn nữa, tuy rằng chúng ta phòng vệ chính đáng, nhưng bây giờ ông ta còn chưa cướp bóc, chúng ta đã khiến ông ta bị thương. Lỡ như ông ta trả thù, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn."

"Vậy phải làm sao bây giờ? Giờ chúng ta còn không biết mình đang ở đâu." Tô Thanh Thanh sắp khóc đến nơi rồi.

Đây đúng là một vấn đề lớn, trong thời buổi chưa có bản đồ chỉ đường này, đối với người mù đường như cô mà nói, thật sự vô cùng nan giải.

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát, khi đang định nói chuyện, thì trông thấy có mười mấy người lũ lượt kéo ra từ khu lán trại phía trước, trong tay là gậy gộc và ống thép, họ hung hăng đi về phía bọn họ, trong miệng còn ồn ào gọi "Cẩu ca".

Gã tài xế trên ghế sau giãy giụa kịch liệt, có điều miệng bị bịt kín không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

"Quả nhiên nơi này rất gần cứ điểm của bọn chúng." Tô Nhuyễn vội vàng lách vào trong xe, Tô Thanh Thanh cũng làm động tác tương tự, chẳng qua là cô ta vớ lấy chiếc ba lô đựng cổ phiếu, rồi kéo Hoắc Hướng Dương chạy vội.

Hoắc Hướng Dương quay đầu lại gọi Tô Nhuyễn: "Chạy mau! Còn chờ đợi gì nữa!"

Thấy Tô Nhuyễn bất động, anh ta định kéo người lại thì bị Tô Thanh Thanh giữ chặt: "Chị gái em nhanh nhẹn hơn chúng ta nhiều!"

Nhưng mà cô ta cũng quay đầu kêu một tiếng lớn: "Tô Nhuyễn, chạy mau!"

Khóe miệng Tô Nhuyễn cong cong, đang chuẩn bị khởi động xe, thì nghe thấy tiếng Tô Thanh Thanh từ rất xa vọng lại một lần nữa: "Cẩu ca, tiền cho anh hết đấy, anh đừng thương tổn chị gái tôi!"

Tô Nhuyễn sửng sốt, quay đầu nhìn lại, hóa ra là có mấy chiếc xe máy đuổi theo. Vốn dĩ có hai chiếc định chặn đường Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương, nhưng nghe xong lời này lập tức chuyển hướng lao về phía chiếc taxi.

Trong thời buổi tin tức còn khan hiếm này, tất nhiên bọn chúng vẫn chưa biết gã tài xế "Cẩu ca" kia đã bị Tô Nhuyễn chế phục. Chúng cứ tưởng rằng hai người kia là do Cẩu ca thả cho đi, chỉ giữ lại một mình Tô Nhuyễn để xử lý.

Tô Nhuyễn lờ mờ thấy Hoắc Hướng Dương khẽ kéo Tô Thanh Thanh một cái, nhưng sau đó không biết Tô Thanh Thanh đã nói gì, hai người vội vàng tiếp tục chạy thục mạng đi xa, không dám ngoái đầu nhìn lại.

Tô Nhuyễn chậc một tiếng, đúng là thông minh nhưng lại dùng không đúng chỗ chút nào.

Sau đó, cô thành thục tra chìa khóa vào ổ, khởi động xe, nhẹ nhàng nhấn chân ga, chiếc xe taxi nhanh chóng đổi hướng.

Đám cướp đang chạy tới phía trước, nhìn thấy lối điều khiển xe táo tợn này thì đều sửng sốt. Đợi đến khi nhận ra Tô Nhuyễn đang ngồi ở ghế lái, cả bọn há hốc miệng kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ một cô gái trẻ tuổi như cô lại biết lái xe. Trong thời đại này, tài xế vẫn là một nghề nghiệp cao quý, ô tô còn quá ít ỏi, đàn ông biết lái xe đã chẳng nhiều, huống hồ là phụ nữ.

Thấy dường như Tô Nhuyễn muốn thoát ra khỏi vòng vây, mấy chiếc xe máy nhanh chóng dàn hàng ngang chắn giữa đường. Chiếc xe taxi này là của anh Cẩu, anh ta nâng niu như báu vật, sao có thể để người phụ nữ này lái đi mất.

Có người la lên: “Anh Cẩu đâu rồi?”

Lại có kẻ đe dọa: “Cô bé kia, lái xe đ.â.m c.h.ế.t người phải đền tội đấy! Nếu cô không muốn g.i.ế.c người, thì cẩn thận một chút!”

Ngay sau đó, bọn chúng lại trông thấy cô gái ngồi trên ghế lái, không biết vì sao xe đột nhiên khởi động, khiến cô hoảng hốt đến mức la oai oái: “A a a a, tôi không biết lái xe, sao tự nhiên nó lại lăn bánh…”

“Làm thế nào bây giờ? Nhanh quá rồi!!! Chậm lại chút, chậm lại chút!”

“Trời ạ, phải làm sao mới điều khiển được đây? Tôi không biết dừng xe!”

Cùng với tiếng kêu kinh hoàng của cô, chiếc xe lao thẳng về phía đám xe máy đang chắn ngang đường: “Làm sao bây giờ, sắp đ.â.m c.h.ế.t người rồi!”

Những chiếc xe máy vừa nãy còn bình tĩnh chặn đường, giờ phút này lập tức hoảng sợ. Khi thấy chiếc taxi không hề giảm tốc độ chút nào mà xông tới, bọn họ luống cuống tay chân dạt sang hai bên. Cuối cùng vẫn có hai chiếc xe phản ứng hơi chậm, bị taxi quệt phải, ngã lộn nhào xuống đất. Người thì không vấn đề gì, nhưng mà xe máy… Chắc là phải đại tu mất thôi.

Người tài xế nằm ở ghế sau cũng xót chiếc xe của mình mà kêu lên. Chiếc xe này ông ta phải chắt bóp cả đời mới mua được đó, nhìn hai chiếc xe máy kia là biết, xe của ông ta cũng bị hư hại không ít.

Nhưng mà điều đó có liên quan gì đến Tô Nhuyễn? Cô chỉ việc nhấn mạnh chân ga là được. Chiếc taxi lao nhanh vun vút, chỉ trong nháy mắt đã chạy qua Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đang thở hổn hển. Hai người kia nhìn thấy Tô Nhuyễn, đầu tiên là trợn tròn mắt kinh ngạc, sau đó Tô Thanh Thanh nôn nóng vẫy tay: “Chị, dừng lại! Dừng lại!”

Tô Nhuyễn còn giả vờ hoảng hốt hơn bọn họ: “ Tôi không biết dừng xe! Hai người nhảy lên đi!”

Nhảy lên lúc này thì có mà lạ đời!

Thấy khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng xa, Tô Nhuyễn quay đầu lại cao giọng nói: “ Tôi chạy vào thành phố báo cảnh sát, bọn họ chỉ muốn tiền, hai người cứ đưa tiền cho bọn họ, an toàn chờ tôi trở lại!”

Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh quay đầu lại, lập tức nhìn thấy đám cướp như hổ đói rình mồi ở phía sau, lại dùng sức bắt đầu bỏ chạy thục mạng.

Còn Tô Nhuyễn, vẻ kinh hoàng trên mặt đã hoàn toàn tan đi. Người tài xế nằm ở ghế sau nhìn khuôn mặt không chút gợn sóng của cô qua kính chiếu hậu, cảm thấy thật đáng sợ.

Chiếc taxi chạy ngược lại theo đường cũ, nhanh như chớp đã ngang qua nơi vừa đ.â.m văng mấy chiếc xe máy trước đó. Tô Nhuyễn còn trông thấy xe cảnh sát dừng ven đường, người cảnh sát dáng vóc vạm vỡ mặc đồng phục giận dữ vẫy tay với cô.

Nhìn chằm chằm người cảnh sát tai to mặt lớn kia, Tô Nhuyễn nheo mắt lại, nhấn c.h.ặ.t c.h.â.n ga, lao vun vút về phía trước: “Đồng chí cảnh sát, tôi không biết dừng xe!”

Để đảm bảo an toàn, cô phải đến đồn công an nội thành báo án mới được. Nhìn kim xăng báo còn nhiều, chắc đủ để chạy vào thành phố.

Cũng trong lúc ấy, một chiếc xe jeep vừa tiến vào nội thành bắt đầu giảm tốc độ.

Suốt hai mươi tiếng đồng hồ ngồi xe, Bùi Trí Minh gần như đã nuốt không trôi thứ gì: “Cuối cùng cũng tới thành phố Thân. Chính ủy Vương nói, căn cứ vào cuộc gọi báo bình an của chị dâu, tối qua chị ấy vẫn còn ở trong khách sạn kia.”

“Có lẽ chỉ lát nữa thôi là chúng ta sẽ gặp được chị ấy.”

Lộc Minh Sâm trải bản đồ thành phố Thân ra, mặc kệ tiếng còi xe cảnh sát đang vang lên inh ỏi bên ngoài, anh vẫn dán mắt vào tấm bản đồ, cẩn thận tìm tuyến đường đến khách sạn.

Đột nhiên Bùi Trí Minh giật mình kêu lớn: “Chị dâu!”

Lộc Minh Sâm ngẩng phắt đầu dậy: “Ở đâu?!”

Mặt Bùi Trí Minh ngơ ngác, chỉ vào chiếc taxi đang bị mấy chiếc xe cảnh sát rượt đuổi phía trước: “Kia… ở đằng đó…”

Nhìn thấy tín hiệu cầu cứu sáng chói trên kính xe taxi, sắc mặt Bùi Trí Minh chợt biến đổi: “Nhanh, đuổi theo! Người lái chiếc xe đó là… Chị dâu!”

Lộc Minh Sâm nghe vậy cũng sửng sốt: “Cái gì cơ?”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 214: Không biết lái xe (2)