Tô Nhuyễn chưa bao giờ nghĩ tới cảnh sát ở khu vực này lại thẳng thừng coi cô là tội phạm, ráo riết đuổi theo muốn bắt giữ. Nghe tiếng còi cảnh sát rúc lên inh ỏi phía sau, cô căng thẳng đến mức lòng bàn tay vã mồ hôi đầm đìa.
Nhưng mà chuyện đã tới nước này rồi, cô chỉ còn cách cắn răng liều mình đi tiếp, dừng lại lúc này chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Chỉ là thành phố Thân này hoàn toàn xa lạ với Tô Nhuyễn, cô căn bản không biết đồn công an thành phố nằm chỗ nào, chỉ có thể đi theo đường chính, mong người ở đồn công an thành phố nghe thấy sự tình mà chạy ra đón cô.
Trên chiếc xe cảnh sát phía sau, gã công an mập mạp mặt mũi to bè mắng gã đồng nghiệp đang ngồi ghế lái: “Sao thế hả, một người đàn bà mà cũng không đuổi kịp à?”
Viên cảnh sát trẻ tuổi lau mồ hôi lạnh trên trán, đáp: “Anh Văn, cô gái này lái xe ghê gớm quá.”
Cậu ta mới học lái xe chưa được bao lâu, ai ngờ lại gặp phải một cô gái trẻ lái xe điêu luyện hơn mình nhiều.
“Đã vào nội thành rồi.” Anh Văn nhíu mày: “Nếu bên công an cấp trên nghe thấy chuyện này, khả năng vụ án này sẽ phải chuyển giao mất.”
“Bây giờ sự việc đã không còn nhỏ nữa rồi.” Viên cảnh sát trẻ cũng lộ vẻ lo lắng: “Sợ là công an cấp trên sẽ vào cuộc hỏi thăm.”
Anh Văn ngẫm nghĩ một lát, sắc mặt trở nên hung ác: “Cứ đ.â.m thẳng vào nó đi!”
Viên cảnh sát trẻ tuổi sửng sốt: “Sao cơ?”
Anh Văn nói: “Cứ đ.â.m thẳng vào nó! Bọn cướp này ngông cuồng đến vậy, tôi sợ cô ta sẽ gây thương tích cho người dân vô tội, bằng bất cứ giá nào, phải bắt người trước rồi tính sau.”
Viên cảnh sát trẻ không nhịn được hỏi: “Lỡ như xảy ra án mạng…”
Xảy ra án mạng càng tốt, công an thành phố muốn hỏi thăm cũng không hỏi được gì. Anh Văn tàn nhẫn nói: “Không biết trên tay cô ta đã dính bao nhiêu mạng người rồi đâu! Không thể để cô ta tiếp tục làm hại người khác.”
Sau khi ra lệnh xong, anh ta nói: “Dừng lại, để tôi chuyển xuống ghế sau đã.”
Nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo mình dừng lại, Tô Nhuyễn cho rằng bọn họ có điều gì đó kiêng kỵ, cuối cùng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một chút. Hiện giờ đã đi vào nội thành, tuy rằng thời điểm này ô tô còn chưa nhiều như về sau, nhưng người đi đường không hề ít, tiếp tục rượt đuổi sẽ gây áp lực quá lớn.
Nhưng mà cô vừa hạ cửa kính xe xuống định hỏi người qua đường xem đồn công an thành phố ở đâu, lại phát hiện chiếc xe phía sau đã một lần nữa khởi động đuổi theo. Lần này không hiểu vì sao, Tô Nhuyễn lại cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt.
Cô vội vàng đạp chân ga tiếp tục lái xe về phía trước, nào ngờ đối phương trực tiếp mặc kệ người qua đường, tăng tốc đuổi theo, rất nhanh đã bám sát nút.
Tô Nhuyễn cắn chặt răng chuẩn bị tăng tốc, đột nhiên chiếc xe cảnh sát bên cạnh ép sát xe cô, hiển nhiên là muốn chèn ép cô phải dừng lại.
Tô Nhuyễn thầm kêu không ổn, đối phương căn bản không phải có điều gì kiêng kỵ, mà ngược lại, đang sốt ruột đến điên cuồng muốn xông lên.
Vân Chi
Đua xe thì cô miễn cưỡng xoay sở được, chứ trận chiến hiểm nguy thế này thì cô đành chịu bó tay!
Điều cốt yếu là hiện giờ trang bị an toàn cho xe ô tô còn là một vấn đề lớn, giống như chiếc xe cô đang lái, ngay cả túi khí an toàn cũng không có. Lỡ va phải, không mất mạng thì cũng trọng thương.
“Chiếc xe cảnh sát kia làm sao vậy?”
Vốn dĩ đang nhàn nhã đuổi theo sau, Bùi Trí Minh lập tức hãi hùng khiếp vía: “Bọn họ định tông xe sao? Tông xe là mất mạng như chơi đó!”
Lộc Minh Sâm chau mày, lạnh lùng nói: “Đuổi theo!”
Tô Nhuyễn biết nếu quẹo vào con hẻm nhỏ thì bản thân sẽ xong đời, nên chỉ có thể mạo hiểm lái xe về phía trước. Cuối cùng, một cú va chạm đột ngột từ phía sau đã khiến chiếc taxi mất kiểm soát, lao thẳng lên vệ đường, đ.â.m sầm vào một gốc đại thụ.
Đầu cô đập mạnh vào vành lái, tai ong ong không ngớt. Mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chẳng kịp phản ứng gì. May mắn thay, bản năng cầu sinh mạnh mẽ đã giúp cô kịp đạp phanh.
Đầu xe đ.â.m vào thân cây rồi khó khăn lắm mới dừng lại. Cô nghiêng đầu cố gắng nhìn ra ngoài cửa xe, ôm hy vọng cuối cùng chờ mong cảnh sát thành phố xuất hiện. Nhưng thứ cô thấy được lại là cảnh tượng khiến cô càng tuyệt vọng hơn.
Chiếc xe cảnh sát phía sau, chẳng ngờ, lại tăng ga vọt tới, nhắm thẳng vào ghế lái của cô.
Bỗng nhiên cô hiểu ra, bọn họ định g.i.ế.c người diệt khẩu!
Thôi rồi!
Khoảnh khắc ấy, trong đầu Tô Nhuyễn hiện lên rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn: Cô sống lại một lần, chưa đầy một năm đã kết thúc rồi sao?
Đời này cô vẫn khiến mẹ mình phải thừa nhận nỗi thống khổ kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?
Còn Lộc Minh Sâm nữa, sợ là sẽ áy náy muốn chết. Nếu biết trước có ngày hôm nay, cô nên cương quyết với anh hơn một chút…
Tai nạn xe cộ chắc sẽ rất đau nhỉ? Cô sợ đau…
Nhưng mà cô đã không còn đường thoát. Tô Nhuyễn chỉ có thể ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u mình, nhắm mắt, hy vọng bản thân còn cơ hội sống sót.
Cơn đau tưởng tượng chẳng đến. Thay vào đó, tiếng phanh xe chói tai rít lên bên tai, rồi tiếp nối là một tiếng “Rầm” thật lớn. Thân xe của Tô Nhuyễn chấn động nhẹ, cô ngẩng đầu theo bản năng, lập tức trông thấy một chiếc xe jeep màu xanh quân đội ngang nhiên lao tới, dứt khoát chắn ngang đầu xe cô.
Tô Nhuyễn ngơ ngác nhìn cửa xe jeep mở ra, một bóng người cao lớn nhảy xuống, bước chân hơi lảo đảo chạy vội vàng về phía cô: Là Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn trên ghế lái, nỗi kinh hoàng trên gương mặt cô vẫn chưa tan, vệt m.á.u tươi uốn lượn bên thái dương. Nghĩ đến chuyện chỉ cần mình đến muộn một bước thôi, khả năng cô ấy sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời mình, trái tim anh đau nhói như bị bóp nghẹt, khó thở đến mức không tài nào thốt nên lời.
“Tô Nhuyễn.” Anh không cầm lòng được khẽ gọi một tiếng, nhanh chóng bước đến, vội vàng giật mạnh cánh cửa xe đã biến dạng ra: “Tô Nhuyễn.”