Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 216: Xin lỗi, anh sai rồi (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tô Nhuyễn ngây ngốc nhìn anh, môi mấp máy mấy bận, cuối cùng mới xua đi được nỗi sợ hãi trong lòng, thốt ra vài âm yếu ớt: “Lộc Minh Sâm……”

“Là anh, anh tới rồi, đừng sợ.” Giọng Lộc Minh Sâm chưa bao giờ dịu dàng đến thế. Anh vươn người vào xe, vươn tay vuốt đầu cô, cẩn thận kiểm tra vết thương: “Em bị thương rồi sao? Đau ở chỗ nào?”

Tô Nhuyễn theo bản năng lắc đầu.

Lộc Minh Sâm đỡ cô dậy, giọng nhẹ tênh: “Chúng ta xuống xe trước đã.”

Tô Nhuyễn ngoan ngoãn nương theo lực của anh đứng dậy. Nhưng ngay khoảnh khắc đặt chân xuống, hai đầu gối cô mềm nhũn, suýt chút nữa đã khuỵu xuống.

“Tô Nhuyễn!” Lộc Minh Sâm kinh hãi, vội vã đưa tay đỡ lấy eo cô, nửa bế nửa dìu. Đến lúc này, anh mới nhận ra cả người cô đang run rẩy không ngừng.

Một nỗi chua xót, đau lòng khó tả dâng lên từ lồng ngực. Lẽ nào cô gái này phải luôn giữ dáng vẻ tự tin, ung dung tự tại mới phải?

Hành động nhanh hơn suy nghĩ, Lộc Minh Sâm ôm chặt cô vào lòng, bàn tay vuốt ve từ gáy xuống sống lưng cô, dịu dàng trấn an: “Không sao đâu, đừng sợ, anh đã đến đây rồi.”

“Xin lỗi.” Anh khẽ chạm vào gò má lạnh giá của cô: “Xin lỗi, là do anh đến muộn rồi …”

Hơi thở quen thuộc quấn quýt và bàn tay vỗ về trấn an phía sau lưng, cuối cùng đã kéo lại được thần trí đang c.h.ế.t lặng của Tô Nhuyễn. Cô nâng tay lên, nắm chặt lấy vạt áo anh, thì thào: “Sao giờ anh mới tới…”

Thấy lúc này rồi cô vẫn kiềm chế đến mức không hề oán trách mình nửa lời, lòng Lộc Minh Sâm lại quặn thắt.

Đột nhiên anh nhớ tới câu nói của Chính ủy Vương: “Em vẫn chỉ là một đứa trẻ, chẳng lẽ mười tám năm qua em chưa từng khổ sở sao?”

Sao lại không khổ chứ? Nếu như không khổ, sao sau khi vừa thoát c.h.ế.t cũng không dám hoàn toàn tin tưởng mà nương tựa vào người khác? Sao anh lại cho rằng em luôn điềm tĩnh, lý trí, chẳng bao giờ biết đau lòng…

Vậy mà anh đã làm gì cơ chứ?

Lộc Minh Sâm ôm chặt cô mà hối hận nói: “Nhuyễn Nhuyễn, xin lỗi, xin lỗi em, anh sai rồi … Anh không nên ỷ vào sự bao dung của em mà làm tổn thương em.”

Anh Văn lồm cồm bò ra từ chiếc xe công an đã biến dạng, vuốt vết m.á.u trên trán, rút s.ú.n.g ra, chĩa thẳng vào họ mà quát: “Các người là ai? Sao dám công khai tấn công công an?”

Anh ta ra hiệu cho đám người phía sau: “Tất cả chúng đều là bọn cướp, bắt hết về đồn cho tôi!”

Lộc Minh Sâm ép đầu Tô Nhuyễn vào lòng n.g.ự.c mình, vẻ dịu dàng trên gương mặt anh tức thì biến mất, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã cảnh sát mặt bặm trợn kia: “Mày dám nói ai là kẻ cướp hả?”

Bùi Trí Minh cũng đã tới gần, đầu tiên đưa đôi nạng cho Lộc Minh Sâm, sau đó chỉ vào bộ quân phục đang mặc trên người, hỏi với giọng không thể tin nổi: “Anh nói ai là kẻ cướp?”

Trong lòng anh Văn thầm kêu một tiếng không ổn, ngoài miệng vẫn cố chấp nói: “Ai biết có phải chúng mày ăn vận quân phục để lừa gạt người khác hay không?”

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại đang chửi rủa, rốt cuộc cái tên La Cẩu kia đã chọc phải loại người nào thế này?

Đến nước này, chỉ có nước bắt giữ họ về đồn, anh ta mới có lối thoát.

“Nếu quả thật là quân nhân, hẳn các anh sẽ không ngại theo chúng tôi về đồn một chuyến chứ.”

Đám công an xung quanh giơ s.ú.n.g lên, chậm rãi tiến về phía bọn họ.

“Cẩn thận.”

Lộc Minh Sâm vỗ nhẹ sống lưng Tô Nhuyễn trấn an cô, nghiêm nghị nói: “Công an đuổi bắt phạm nhân chẳng ai lại dồn người ta vào bước đường cùng như bọn mày cả.”

“Nhìn bọn mày qua còn giống đám đầu trộm đuôi cướp hơn ấy.”

Sắc mặt anh Văn kia tối sầm lại: “Chúng mày cản trở công vụ, đừng trách chúng tao không nể mặt.”

Vừa nói, gã vừa tiến lại gần, dáng vẻ như muốn nổ s.ú.n.g ngay lập tức.

Bùi Trí Minh giơ chiếc điện thoại vệ tinh trong tay lên, khẽ lắc: “Chỉ cần anh không sợ cấp trên trách tội, thì cứ việc nổ s.ú.n.g đi.”

Sau đó nói với đám công an xung quanh: “ Tôi đã gọi điện thoại cho công an tỉnh rồi, nếu các anh là công an thật, chắc hẳn sẽ không ngại chờ cấp trên của các anh đến đây đâu nhỉ?”

Anh Văn nghiến răng nghiến lợi, cố giãy giụa lần cuối cùng: “Cô ta đã làm bị thương con tin trên xe, nghe nói vết thương rất nặng, cần phải cấp cứu ngay.” Nói xong anh ta vọt tới, định mở cửa sau chiếc xe.

Tô Nhuyễn vội vã ngăn lại: “Không được! Tuyệt đối không được để hắn ta mang người đi!”

“Được.” Lộc Minh Sâm lên tiếng, một tay vẫn ôm chặt cô không chút xê dịch, cánh tay còn lại vươn ra, bóp chặt cổ tay gã cảnh sát mập mạp, rồi hung hăng hất văng gã ra.

Bùi Trí Minh cũng tiến đến, lập tức chắn ngang cửa sau xe, không cho bất cứ ai lại gần.

Gã họ Văn bị hất văng lảo đảo, thấy công an tỉnh có thể tới nơi bất cứ lúc nào, ánh mắt gã lóe lên vẻ tàn độc, ra lệnh cho đám đàn em: “Bằng mọi giá, bắt tất cả bọn cướp này lại cho tôi.”

“Nếu ngoan cố chống cự, có thể khai hỏa.”

Lộc Minh Sâm kéo Tô Nhuyễn về phía sau, che chắn cho cô, sẵn sàng ứng chiến.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng tiếng còi xe công an cũng tới gần. Vẻ mặt gã họ Văn trở nên dữ tợn, ánh mắt thay đổi nhiều lần, sau đó vẫn bảo mọi người buông s.ú.n.g xuống.

Đoàn người theo xe công an tỉnh về đồn. Lộc Minh Sâm ngồi cạnh Tô Nhuyễn ở ghế sau xe, vẻ mặt cô dù đã bình tĩnh trở lại, chỉ còn chút mỏi mệt tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng sức.

Lộc Minh Sâm lại biết rõ, cô không thể không sợ hãi. Dù là quân nhân được huấn luyện sau khi trải qua cảnh sống chết, đều sẽ mơ thấy ác mộng, thậm chí còn để lại vết sẹo tinh thần.

Nhưng mà Tô Nhuyễn, sau khi lên xe cô bỗng nhiên giữ khoảng cách với anh, không cho anh lại gần, khiến Lộc Minh Sâm thoáng chút bối rối: “Tô Nhuyễn.”

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn anh một cái, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”

Sao có thể không lo lắng. Lộc Minh Sâm nhìn sắc mặt cô, môi cô vẫn tái nhợt như cũ. Anh thực lòng muốn thấy cô khóc một trận, hay cứ trút giận lên anh, mắng mỏ anh cũng được. Nhưng không, cô chỉ giữ vẻ bình tĩnh đến lạ, khiến Lộc Minh Sâm nhất thời chẳng biết làm sao.

Sau khi tới đồn công an, Tô Nhuyễn được dẫn đi lấy lời khai.

Gã họ Văn vẫn ngụy biện chối cãi với công an tỉnh: “… Làm sao có chuyện g.i.ế.c người diệt khẩu? Cậu cảnh sát kia mới đi làm, lần đầu tiên gặp phải vụ án như vậy nên khẩn trương quá. Người phụ nữ kia lại lái xe nhanh như bay, xe dừng gấp, cậu ta không kịp phản ứng mà thôi.”

Gã ta chỉ vào Lộc Minh Sâm và Bùi Trí Minh nói: “Chính hai kẻ này mới thực sự cố ý lao vào.”

Gã ta chỉ vào vết thương vẫn đang đổ m.á.u trên đầu, nói: “Bọn họ mới định g.i.ế.c người.”

“ Tôi nghi ngờ hai người này là kẻ tiếp ứng, lại còn mạo danh quân nhân để lừa gạt.”

Gã ta nói: “Các anh xem người bị thương trên xe mà xem, kỹ thuật trói người điêu luyện đến không ngờ. Kẻ tòng phạm của cô ta còn khai, người phụ nữ này luôn mang d.a.o bên mình, ra tay nhanh gọn, chắc chắn đã gây ra không ít vụ rồi.”

“Nhân chứng, vật chứng trong vụ án này chúng tôi đều có đủ cả. Vốn dĩ đây là vụ việc thuộc địa bàn chúng tôi quản lý, các đồng chí trên tỉnh không cần phải nhọc công một chuyến đâu.”

Lộc Minh Sâm khẽ liếc mắt nhìn qua gã ta một cái, lấy giấy chứng nhận của mình đưa qua: “ Tôi yêu cầu công an tỉnh điều tra rõ vụ án này.”

Gã họ Văn nhíu chặt mày: “Đồng chí Từ, không thể vì anh ta là quân nhân mà có quyền ra lệnh cho chúng ta như thế. Công an chúng ta và bên quân đội vốn không cùng đơn vị, lẽ nào bọn họ coi chúng ta là người dưới trướng?”

Vốn dĩ đồng chí Từ không mấy để tâm, có điều tra hay không thì còn tùy cục trưởng quyết định, chẳng liên quan gì đến hai quân nhân này cả.

Nhưng khi nhìn thấy tin tức trên giấy chứng nhận, anh ta sửng sốt một lát, sau đó lập tức nói: “Trung giáo, ngài chờ một lát.”

Gã họ Văn cũng sửng sốt: “Trung giáo?”

Gã ta liếc mắt quan sát Lộc Minh Sâm: “Nói khoác lác à?”

Tuổi này sao có thể là trung giáo, trừ khi từng trải qua chiến trường, lập được chiến công đặc thù gì đó.

Bùi Trí Minh nhếch miệng cười khẩy với gã, khẽ đưa ngón tay lướt qua cổ: “Mày c.h.ế.t chắc rồi.”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 216: Xin lỗi, anh sai rồi (2)